Nụ cười của Nạp Lan Lăng Nhược phai nhạt mấy phần, hai tay siết chặt lại: “Lăng Nhược biết, Lăng Nhược nhất định sẽ cố gắng theo đuổi được”.
“Không phải cố gắng, mà là chắc chắn phải được, Đan Hồi cốc chúng ta rất cần thiên tài luyện đan sư thế này”.
Giây phút này, không chỉ cốc chủ Nạp Lan để ý, ngay cả các trưởng lão, thậm chí các Thái thượng trưởng lão của Đan Hồi cốc cũng chú ý đến Cố Thanh Hy.
Ma chủ vỗ tay cười nói: “Tiểu tỷ tỷ oai phong khí phách, ta biết chắc chắn tỷ có thể luyện thành đan mà”.
Ánh mắt Dạ Mặc Uyên và Ôn Thiếu Nghi lộ vẻ mặt phức tạp, trong lòng cuộn trào, không biết đang suy nghĩ cái gì, nhưng ánh mắt bọn họ nhìn Cố Thanh Hy thật sự đã thay đổi.
Trái lại Tịch Thấm, Bạch Cẩm và Ngọc tộc lại không cảm thấy kinh ngạc, chỉ lặng lẽ đứng ngoài hóng hớt, đợi Hoa Khởi La mở mấy hộp nhỏ còn lại của Cố Thanh Hy.
“Cố cô nương, sao ngươi không nói lời nào, ngươi có thể bán đan Tử Dương này cho ta hay không, ta thật sự rất cần nó”.
Cố Thanh Hy xua xua tay: “Chuyện bán đấu giá để sau rồi nói, hơn nữa, nơi này là Đan Hồi cốc, dù các ngươi muốn mua thì cũng phải tìm chủ nhân của Đan Hồi cốc chứ”.
Cốc chủ Nạp Lan ngẩn ra.
Vừa mới khen nàng, giờ nàng lại quăng trách nhiệm này sang cho ông ta rồi?
Dù bán cho ai, cuối cùng ông ta vẫn sẽ đắc tội với người khác, chỉ có thể chờ sau khi đại hội thưởng đan kết thúc thì tiến hành đấu giá thôi.
Lòng dạ nữ nhân này thật nham hiểm!
Mà ông ta lại không cách nào phản bác.
Đan Hồi cốc có quy định riêng, nếu dược liệu dùng để luyện đan là của Đan Hồi cốc, vậy sau khi thành đan, đan dược sẽ thuộc về Đan Hồi cốc.
Nếu dược liệu sử dụng là của bọn họ, vậy sau khi thành đan, đan dược sẽ thuộc về bọn họ.
Mà viên đan Tử Dương kia của Cố Thanh Hy, ngoài lò luyện đan ra thì tất cả nguyên liệu đều là của nàng, ông ta có quyền gì mà mang đi đấu giá, giờ nàng lại đào bẫy cho ông ta nhảy.
“Phiền ngươi mở hộp thứ hai!”, Cố Thanh Hy nói.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!