“Cũng không thể chắc chắn như vậy được, lỡ như lò đan này cũng giống như lò đan của vị tiểu ca kia thì sao, có linh khí tỏa ra nhưng vẫn không có đan dược thành hình”.
Những chưởng môn vốn đang hừng hực khí thế dường như trong phút chốc bị dội vào một chậu nước lạnh.
Đúng vậy, lỡ như lại giống lò đan của tiểu ca kia thì sao?
Chẳng lẽ lại uổng công bọn họ hưng phấn như thế?
Nghĩ đến đây, tất cả mọi người lại cảm thấy bất an.
Suy cho cùng Cố Thanh Hy chỉ là một người mới không biết gì về thuật luyện đan, nàng có thể luyện ra được một lò đan tỏa ra linh khí nồng đậm như vậy đã là chuyện cực kỳ hiếm có rồi.
Tịch Thấm cùng Bạch Cẩm mỉm cười, mong chờ Cố Thanh Hy lại luyện ra đan dược cái thế.
Ôn Thiếu Nghi cũng rất mong đợi, muốn xem Cố Thanh Hy có thể gây bất ngờ cho hắn ta một lần nữa hay không.
Thất trưởng lão cười nói: “Trò giỏi hơn thầy, tiểu nha đầu, ngươi giỏi lắm, ta rất xem trọng ngươi”.
Hít…
Dạ Mặc Uyên cùng Ma chủ đang đánh nhau trên không trung cũng bỗng nhiên dừng tranh đấu, bảo Nạp Lan cốc chủ mở trận pháp ra.
Nạp Lan cốc chủ vội vàng mở trận pháp ra, vẫn bị sốc trước tài năng của Cố Thanh Hy.
Nếu như nàng có thể luyện chế ra đan dược thì nàng nhất định là luyện đan sư thiên tài ngàn năm có một.
Bất luận như thế nào thì ông ta cũng phải khiến cho nàng thành thân với Nạp Lan Lăng Nhược.
“Tiểu tỷ tỷ, hóa ra tỷ còn biết luyện đan, A Mạc thế mà lại không biết!”
Cố Thanh Hy liếc nhìn hai người bọn họ.
Cả hai đều đã bị thương, không biết tại sao lại đột ngột dừng trận chiến lại?
Dạ Mặc Uyên ngồi trở về vị trí của mình, im lặng quan sát thành phẩm của nàng.
Nhìn thấy ma chủ, cốc chủ Nạp Lan đau đầu không thôi, chỉ sợ hắn ta lại bới móc chuyện chỗ ngồi.
Cũng may lần này ma chủ chỉ đá bay chưởng môn ngồi bên cạnh Cố Thanh Hy ra, mình thì vung ống tay áo, dứt khoát ngồi xuống, cũng mặc kệ sắc mặt chưởng môn kia đang khó coi dường nào.
Cốc chủ Nạp Lan không biết nên khóc hay nên cười.