Có thể có tự tin được sao?
Cược cô ấy thắng còn không bằng cược mình thắng.
“Ta cảm thấy…hôm nay ta có thể giành hạng nhất, trở thành thiên hạ đệ nhất tài nữ”.
“Nằm mơ ban ngày”, Cố Sơ Lan cười chế nhạo.
Cố Thanh Hy nhếch môi cười để lộ hai lúm đồng tiền nhỏ.
“Ngũ muội muội, muội không tin ta có thể giành được hạng nhất sao? Nếu ta không thể đứng thứ nhất, ta sẽ trả lại hai mươi vạn lượng bạc này cho muội? Ngoài ra còn tặng thêm cho muội hai mươi vạn lượng, mặc muội xử lý, thế nào?”
Hai mắt Cố Sơ Lan sáng lên.
Có trời mới biết sau khi thua mất hai mươi vạn lượngbạc kia, nàng ta đau đớn biết chừng nào.
Nàng ta không cần nghĩ ngợi thêm, trực tiếp đồng ý, hay nói cách khác, nàng ta hoàn toàn không tin Cố Thanh Hy có thể giành được hạng nhất. Trên thực tế, tất cả mọi người có mặt đều không tin nàng có thể giành quán quân.
“Được, ta đồng ý”.
“Tiền đặt cược của ta đã định rồi, còn của muội thì sao”.
“Nếu ngươi có thể giành hạng nhất, ta sẽ đưa ngươi ba mươi vạn lượng bạc”, hai tay giấu trong tay áo của Cố Sơ Lan siết chặt lại với nhau.
Ba mươi vạn lượng bạc này là con át chủ bài cuối cùng của nàng ta, cũng là tất cả tài sản của gia tộc ông ngoại nàng ta rồi.
Nếu là bình thường, nàng ta không bao giờ lấy ra.
Nhưng lần này, nàng ta không tin Cố Thanh Hy có thể thắng nhiều cao thủ như thi tiên kỳ thánh.
Đám đông sững sờ, há hốc mồm miệng.
Cố Sơ Lan có thực sự chỉ là một đích nữ không?
Hôm qua vừa thua hai mươi vạn lượng, hôm nay còn dám cược thêm ba mươi vạn lượng, cô ta lấy đâu ra nhiều tiền như vậy?
Cố Thanh Hy lắc đầu có chút chán ghét: “Bốn mươi vạn lượng bạc cược với ba mươi vạn lượng bạc của muội hình như ta lỗ rồi, có điều nể tình muội là thứ nữ, ta cũng không ức hiếp muội, ba mươi vạn lượng thì ba mươi vạn lượng”.
Cố Sơ Lan tức giận đến nỗi khuôn mặt thanh tú xinh đẹp đều bị biến dạng.
Là đích nữ thì ghê gớm lắm sao? Có cần phải lúc nào cũng nhắc nhở nàng ta là thứ nữ không?
Sắc mặt Tiêu Vũ Hiên cực kỳ u ám, nghi ngờ hỏi: “Xú nha đầu, cô cược thật đấy à?”
Bốn mươi vạn lượng không phải là một số tiền nhỏ, danh hiệu thiên hạ đệ nhất tài nữ đâu có dễ lấy như vậy, nàng ta điên rồi à?
Hơn nữa, bốn mươi vạn lượng cược ba mươi vạn lượng của đối phương, kiểu đánh bạc bị lỗ này trông không giống phong cách của nàng ta.
Nghĩ đến những gì Liễu Nguyệt nói với hắn ta ngày hôm qua, là Cố Sơ Lan đã đứng sau ngáng chân nên mới hại hắn ta bị cha mình đánh cho tơi tả.
Đồng tử của Tiêu Vũ Hiên co rút lại, nhìn Cố Thanh Hy với vẻ không thể tin được.
Lẽ nào…
Xú nha đầu đang thay hắn ta đòi lại công đạo?
Tiêu Vũ Hiên càng nghĩ càng thấy có khả năng.
Đang yên đang lành sao đế đô lại xuất hiện nhiều lời đồn đại gièm pha Cố Sơ Lan thậm tệ như vậy, Xú nha đầu tinh ranh như hồ ly, sao có thể đặt cược chuyện không có lợi cho mình được chứ.
Trái tim Tiêu Vũ Hiên hơi ấm lên, giọng nói dịu dàng hơn rất nhiều.
“Xú nha đầu, ta biết tâm ý của cô rồi, vụ đặt cược này chúng ta đừng cược nữa nhé”.
Cố Thanh Hy lườm hắn ta một cái.
“Trước đây muốn gả cho ngươi, ngươi không đồng ý. Bây giờ muộn rồi, đầu tháng sau ta phải gả cho chiến thần rồi, lau hàng nước dãi thèm thuồng của ngươi đi, đừng vấn vương lão đại của ngươi nữa”.
Trong lòng Tiêu Vũ Hiên dậy sóng.
Nàng ta đang nói gì thế?
Hàng nước dãi thèm thuồng?
Hắn ta thèm nhỏ dãi khi nào?
“Cô có biết chiến thần là người như thế nào không mà dám gả cho ngài ấy?”, Tiêu Vũ Hiên đột ngột cao giọng.
“Biết chứ, dưới một người trên vạn người, có quyền có thế lại có nhan sắc, ta thấy cũng không tệ”.
“Não cô bị úng nước rồi à? Chiến thần tàn nhẫn máu lạnh, tính tình bất định, chỉ bởi vì người khác nhìn ngài ấy thêm một cái, ngài ấy liền giết sạch gia tộc, ngay cả một con chó cũng không tha. Bởi vì Cự Giao nói xấu ngài ấy một câu, ngài ấy liền giết toàn bộ hơn ba trăm người của Cự Giao bang, ngài ấy chính là một kẻ cuồng giết người”.
“Vậy ý của ngươi là, chúng ta vẫn là một cặp?”
Tiêu Vũ Hiên cứng họng, mặt đỏ bừng, hai tai cũng nóng như lửa đốt.
“Chuyện này… đáng thương cô xấu như vậy, ta cũng không để ý…”
“Bốp…”
Tiêu Vũ Hiên chưa kịp nói xong, đầu của hắn ta đã bị vỗ mạnh: “Nổi điên gì thế, cho ta mượn hai mươi vạn lượng bạc”.
Khuôn mặt đẹp trai của Tiêu Vũ Hiên có chút khó coi.
Đây là lần đầu tiên hắn ta có ý định muốn chấp nhận Cố Thanh Hy, nhưng lại bị nàng coi thường như vậy, bảo hắn ta phải chui mặt vào đâu?
Tiêu Vũ Hiên rống lên: “Không có tiền”.
“Hôm qua không phải ngươi vẫn còn tám mươi vạn lượng bạc sao?”
Không cần biết có bao nhiêu người đang đứng vây quanh, Cố Thanh Hy trực tiếp lục soát trên người hắn ta, Tiêu Vũ Hiên sợ đến mức liên tục lùi về sau.
“Nam nữ thụ thụ bất thân, cô lại làm loạn rồi”.
Nhất thời không cẩn thận, ngọc bội gia truyền treo ở thắt lưng đã bị Cố Thanh Hy giật xuống.
“Xú nha đầu, trả ngọc bội lại cho ta ngay”, nếu để phụ thân hắn ta biết ngọc bội gia truyền lại bị đem đi đặt cược thì đôi chân chó của hắn ta nhất định sẽ tàn phế.
Cố Thanh Hy nâng ngọc bội trong tay lên cười nói: “Hai mươi vạn lượng bạc”.
“Cô quá đáng lắm rồi đó”.
“Ba mươi vạn lượng bạc thắng được sẽ cho ngươi hết”.
“Vậy còn thua thì sao?”
“Ta sẽ không thua đâu”.
Cố Thanh Hy đang cười, nhưng nụ cười đó đầy tự tin, ngay cả khí chất trên người nàng cũng thay đổi khác hẳn.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!