Mở miệng là con điếm này điếm kia, nếu nàng là con điếm thì ông già Cố kia là gì?
Cha của điếm?
Tuy khinh bỉ, Cố Thanh Hy vẫn tủi thân nói: “Muội muội nói là ta, vậy… vậy là ta đi”.
Lồng ngực Cố Sơ Lan lên lên xuống xuống, tức đến mức suýt nữa nhồi máu cơ tim. Nếu không phải bị ngũ di nương kéo chặt thì chắc nàng ta đã sớm bùng nổ rồi.
“Dù là ngày giỗ của mẹ con, nhưng con cũng có thể dẫn theo vài tên người hầu, đêm hôm khuya khoắt, một người con gái ở bên ngoài làm chi?”
“Con cũng muốn dẫn theo mấy người, nhưng… nhưng ngũ muội nói đã dẫn theo rất nhiều người, con cũng không cần dẫn theo. Khi ngũ muội nói vậy cũng có rất nhiều người có mặt ở đó, không tin cha có thể hỏi họ”.
Tam di nương lười biếng ngắm nghía móng tay của mình, cười nói: “Ngũ tiểu thư đúng là có nói vậy, còn bảo người ta cản Thu Nhi lại”.
Thất tiểu thư Cố Sơ Tình không hiểu chuyện gì xảy ra, cũng vội vàng hùa theo: “Con cũng thấy”.
Ngũ di nương hoảng hốt, e rằng chuyện hôm nay sẽ không dễ dàng như vậy.
Cố Thừa tướng gầm lên: “Nửa đêm ngươi đi ra ngoài làm gì?”
“Lão gia…”
Ngũ di nương còn định giải thích, Cố Thừa Tướng đã nổi giận nói: “Ngươi câm miệng cho ta, nếu không phải do bình thường ngươi cưng chiều nó coi trời bằng vung thì sao có thể xảy ra chuyện như vậy. Sơ Lan, con nói xem, tại sao lại đi đến ngôi miếu đổ nát kia?”
Cố Sơ Lan tức giận xong cũng biết chuyện này không có lợi với mình, nếu từ nay về sau cha không cưng chiều nàng ta nữa, vậy thì đời này nàng ta xong rồi.
Cố Sơ Lan lau nước mắt, tủi thân khóc lóc kể: “Con nghe nói hôm qua là ngày giỗ của mẹ tỷ tỷ, vốn định cùng tỷ ấy đi cúng bái, lại lo tỷ không thích người khác làm phiền mẹ mình nên mới hẹn ở ngôi miếu đổ nát. Đến lúc đó, lại cùng nhau về nhà, nhưng ai ngờ…”
Câu này vừa nói ra hoàn toàn không có ai tin.
Bình thường ở trong phủ, Cố Thanh Hy cũng sống không được tốt. Nếu nàng ta để ý Cố Thanh Hy thật thì đã không thường xuyên gây khó dễ cho nàng.
Sao Cố Thừa Tướng lại không biết nàng ta đang nói xạo, chỉ là ông ta không muốn xoắn xuýt chuyện này. Vì thế, đều đổ hết tội lên người Cố Thanh Hy.
“Đều tại ngươi, nếu không phải ngươi cố ý muốn đến miếu Vân Thanh cúng bái mẹ mình thì đã chẳng xảy ra chuyện này. Sau này, muốn cúng bái thì ở nhà cúng bái”.
Cố Thanh Hy lạnh lùng híp mắt lại, lưng thẳng tắp, khóe miệng khẽ cong hơi lộ ra chút mỉa mai.
“Mẹ con nói mình ở dưới rất cô đơn, hồi đó chết cũng thảm, bà ấy rất muốn đi lên gặp cha, các di nương và bọn tỷ muội”.
“Gặp chúng ta làm gì?”, ngũ di nương lưng ớn lạnh.
“Cha chân trước vừa cưới mẹ, chân sau đã nâng các người làm thiếp, đương nhiên là nhìn xem mọi người có sống tốt, có ân ái với nhau không”.
Sắc mặt mọi người chợt thay đổi.
Nhớ đến đôi mắt tràn ngập oán hận trước khi chết của mẹ Cố Thanh Hy, trong lòng lại nổi da gà.
Con ngươi sắc bén của đại phu nhân lộ ra chút ngờ vực, ánh mắt ban nãy của Cố Thanh Hy cũng không nhát gan như hồi xưa, trái lại lại toát ra vẻ lạnh lùng, kiêu ngạo. Lẽ nào, bà ta nhìn lộn rồi?
Cố Thừa Tướng tức giận nói: “Được rồi, chuyện này đến đây là thôi. Không ai được để lộ chuyện Lan Nhi mất đi tấm thân trong sạch, không thì, ta sẽ dạy cho người đó một bài học”.
“Vâng”, đám tam di nương đáp.
Cố Thừa tướng tức giận chỉ vào Cố Sơ Lan: “Mấy ngày nay, con ở trong nhà cho ta, không được phép đi ra ngoài”.
“Vâng”.
Cố Sơ Lan thật sự uất ức, tấm thân trong sạch của nàng ta tự nhiên biến mất, còn bị chửi, mà đầu sỏ gây tội vẫn nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật thì hỏi sao nàng ta có thể cam tâm.
“Còn nữa, ngươi cũng ngoan ngoãn cho ta, nếu để ta biết chuyện Lan Nhi có liên quan đến ngươi thì chắc chắn sẽ không tha cho ngươi”.
Cố Thanh Hy cười gằn, cũng chưa biết ai sẽ tha cho ai đâu.
Cố Thừa tướng rời đi, ngũ di nương sợ ông ta không cưng chiều, chẳng quan tâm đến Cố Sơ Lan nữa bèn vội vàng đuổi theo.
Đám người đại phu nhân, tam di nương và đám Cố Sơ Tình đều cười khẩy, khinh bỉ nhìn Cố Sơ Lan.
Cuối cùng, ở đây chỉ còn lại Cố Thanh Hy và Cố Sơ Lan.
Cố Thanh Hy mặt mày lộ rõ vẻ kiêu ngạo giống như vị vua ngồi tít trên cao rũ mắt nhìn xuống nàng ta, nào còn có vẻ yếu đuối dễ bắt nạt nữa.
“Ngươi bị out rồi”.
Cố Sơ Lan sửng sốt: “Là sao?”
“Nghĩa là, ngươi đã bị knockout rồi”, sự trong sạch của con gái thời xưa còn quan trọng hơn tính mạng mình, không còn tấm thân trong sạch thì chẳng phải đã bị đá ra khỏi cuộc chơi rồi à?
Cố Sơ Lan còn không hiểu lời nói Cố Thanh Hy có nghĩa là gì thì nàng đã huýt sáo, nghênh ngang rời đi.
Tức, tức muốn nổ cái phổ.
Cố Sơ Lan đập bể hết bình hoa trên bàn, quát: “Cố Thanh Hy, sớm muộn gì cũng có ngày ta sẽ giết ngươi, a…”
Chết tiệt, ban nãy ở trước mặt Cố Thanh Hy, nàng ta vậy mà lại cảm thấy mình giống như một con kiến, còn nàng chính là người nắm trong tay quyền sinh sát, lật tay là gió, trở tay là mưa.
Nàng chẳng qua chỉ là một con ma xấu xí treo danh hiệu tiểu thư dòng chính mà thôi, cũng là người mà nàng ta khinh bỉ nhất, sao lại có thể có cảm giác ấy được.
Sau khi trở về phòng, Cố Thanh Hy gỡ khăn che mặt xuống, nhìn gương mặt gồ ghề xấu xí kia, nàng lại hết muốn ăn.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!