Hai mắt Dạ Mặc Uyên đỏ rực, hoàn toàn phớt lờ vết thương trên người mà ngưng kết toàn bộ nội lưc, cố gắng phá mở trận Nhu Tràng để đi vào đem nàng đẩy ra.
Ở đây hắn quả thực đã bố trí một trận pháp.
Nhưng trận pháp đó không ghê gớm như vậy.
E rằng sát trận thượng cổ này là do người xưa lưu lại, chỉ là trước đó trong quá trình thiết lập trận pháp bọn họ may mắn không kích hoạt nó, nếu không bị vây hãm trong đó lúc này chính là hắn rồi.
Nhưng hắn thà rằng người bị vây khốn là bản thân.
Dạ Mặc Uyên điềm tĩnh nói: “Trận pháp này quá mạnh, chỉ dựa vào một người trong số chúng ta sợ rằng không có cách nào xé mở, nếu ngươi muốn cứu nàng ấy, vậy hai người phải cùng nhau dồn toàn lực công kích vào một điểm”.
Ma chủ trước nay vẫn luôn coi thường cách làm của Dạ Mặc Uyên, cũng khinh thường Dạ Mặc Uyên.
Nhưng dưới tình thế cấp bách, hắn chỉ có thể buông bỏ những ân oán trong quá khứ, cùng Dạ Mặc Uyên dốc sức mở ra một khe hở.
Hai luồng nội lực mạnh mẽ mà bá đạo được truyền vào cùng một lúc, cho dù là sát trận thượng cổ cũng bị xé mở một lỗ hổng.
Nhưng điều lúng túng là nếu bất kỳ ai trong số họ muốn lao vào trận pháp giải cứu Cố Thanh Hy thì chỗ rách không dễ dàng gì mới mở được ra kia lại lập tức khép lại.
Trong lúc khó khăn, cũng không biết Tiểu Cửu Nhi lấy dũng khí ở đâu ra, kêu chi chi vài tiếng, thân thể nó bỗng nhiên bành trướng, càng ngày càng lớn, cuối cùng vận hết sức bú sữa trợ giúp xé ra khe hở.
Ma chủ thấy vậy đang định tiến vào trận pháp lại bị Dạ Mặc Uyên cướp trước một bước.
“Vô sỉ”.
Ma chủ mắng một tiếng, động tác trên tay lại không dám ngừng, ngược lại còn không ngừng rót vào nội lực, lo sợ trận pháp bất ngờ đóng lại.
Sau khi đặt chân vào trận pháp, Dạ Mặc Uyên như hóa thành một vị sát thần, một tay hắn nắm tiêu, tay kia đánh vỡ những sợi dây mềm quấn quanh người Cố Thanh Hy, hắn giống như bước vào chốn không người.
Cây tiêu ngọc trắng va chạm với dây mềm phát ra từng trận ầm ầm.
“A Hy, nàng sao rồi”.
Dạ Mặc Uyên phòng thủ trước người Cố Thanh Hy cùng ba ông già, lấy sức một người đối chọi lại hàng trăm nghìn dây mềm.
“Vút vút vút…”
Dây mềm không ngừng biến hóa, thời gian chậm chạp trôi qua, chúng càng tụ lại càng nhiều, sức mạnh cũng trên đà lớn mạnh.
Nếu chỉ có một mình, sát trận thượng cổ tạm thời không thể gây thương tổn tới hắn, thế nhưng hắn còn phải bảo vệ Cố Thanh Hy cùng ba ông lão đang chỉ còn hơi tàn phía sau, cộng thêm sự phát tác của hàn độc còn chưa được ổn định, lại bị Ma chủ đánh bị thương nặng, nhất thời cũng bị giày vò có chút chật vật.
Ma chủ bất mãn nói: “Dạ Mặc Uyên, nếu ngươi không làm được thì ra ngoài duy trì thận pháp để ta tiến vào cứu người”.
‘Leng keng’ một tiếng, tiêu ngọc trắng một phân thành hai, hai thành bốn, bốn thành tám, tám thành mười sáu, dường như mọc thêm mắt mà uốn lượn xung quanh họ, lốp bốp ngăn cản sự tàn sát của chùm dây mềm và trận pháp.
Dạ Mặc Uyên đỡ Cố Thanh Hy lên, bàn tay không nhịn được run rẩy: “A Hy…. A Hy”.
Cố Thanh Hy đau đớn cau chặt mày: “Ồn ào cái gì, ta không bị điếc”.
Nàng chỉ là quá đau mà thôi.
Ba ông lão bị thương nặng bên trong cũng nói với theo: “Vương gia, vì che chở cho chúng ta nên vương phi bị thương quá nặng, là do chúng ta bất tài liên lụy tới nàng ấy”.
Dạ Mặc Uyên cõng Cố Thanh Hy trên lưng, lòng bàn tay vừa trở ngang đã tóm chặt một cây tiêu ngọc trắng rồi rảo bước vào trung tâm trận pháp, vừa mở đường dẫn họ ra ngoài.
“Vút vút vút…”
Trận pháp lại biến đổi.
Bỗng nhiên từ trên mái vòm xuất hiện những chiếc lưới khổng lồ giăng xuống giữa đường, dây mềm cũng biến hóa thành hình lưới, vây chặt họ từ mọi hướng.
Dạ Mặc Uyên nghiêm mặt, nâng tay tóm lấy dây mềm.
Hắn rõ ràng biết phía trước ngập tràn nguy hiểm nhưng vẫn bất chấp tất cả mà cõng theo Cố Thanh Hy can trường xông ra ngoài.
Trong trận pháp quá nguy hiểm, không chỉ có dây mềm đan xen chằng chịt, mà trên mái vòm còn có một tấm lưới lớn có thể khiến người vừa chạm vào sẽ tử vong ngay tại chỗ, còn có sương độc không biết từ nơi nào phun trào ra.
Khí độc quá mạnh, Cố Thanh Hy không sợ độc, thân thể Dạ Mặc Uyên từ nhỏ đã nhiễm độc cũng không sợ, nhưng sức đề kháng của ba ông lão lại không bền bỉ như vậy.
Từng người một ngã gục xuống.
Dạ Mặc Uyên híp lại hai mắt, hắn từ bỏ cơ hội chạy thoát ra ngoài, ngược lại vỗ một chưởng hất tung ba ông lão đó ra ngoài.
Ngay khi ba người họ vừa ra ngoài, trận pháp lại một lần nữa thay đổi, mặt đất vốn dĩ yên lành vậy mà trồi lên dày đặc những bàn tay trơ xương trắng, chúng túm chặt lấy đùi Dạ Mặc Uyên, dù hắn giãy dụa thế nào cũng không thoát nổi.
Ngoài bàn tay xương khô, trên bốn bức tường của trận pháp còn xuất hiện những chiếc bánh răng sắc nhọn nhanh chóng lăn tới.
Bánh răng càng lúc càng ép sát theo hình vuông, muốn né tránh chỉ có cách duy nhất là trèo lên trên, nhưng hai chân bị giữ chặt, còn có dây mềm hỗn loạn cùng lưới to u ám đan xen, Dạ Mặc Uyên nhất thời chân tay lúng túng.
“Ầm…”
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!