Lời này ai tin được?
Khi thấy Cố Thanh Hy lại định làm nũng, Thượng Quan Sở vội vàng bảo: “Nhưng truyện của cô vẫn chưa viết xong”.
“Việc này thì dễ, ngài đưa trâm bạch ngọc cho ta trước đi, ta sẽ viết từ từ cho xong. Dù sao đây cũng là truyện dài, trong vòng vài ngày cũng không thể viết xong được đúng không? Nhưng nếu ta tiếp tục thức trắng thêm vài ngày nữa, ta sợ mình còn chưa viết xong truyện đã chết trước”.
Thượng Quan Sở không cầm được nhìn về phía bụng của nàng.
Có lẽ người khác không biết nàng đang mang thai.
Nhưng hắn ta biết.
Có thể kiên trì đến bây giờ đã là giới hạn của nàng.
Nếu còn tiếp tục gắng gượng, e rằng đứa bé trong bụng nàng cũng sẽ không giữ được.
Dạ Mặc Uyên đã nhiều lần phái người đến yêu cầu nàng nghỉ ngơi, không được phép viết tiếp.
Nếu nàng tiếp tục viết, chỉ sợ Dạ Mặc Uyên sẽ đích thân tới đây.
Điều quan trọng nhất là…
Vốn dĩ hắn ta muốn tặng cây trâm này cho nàng…
“Thượng Quan phu tử, ngài nhìn ánh mắt đáng thương của ta đi mà, Thượng Quan phu tử…”
Cố Thanh Hy nắm tay hắn ta quơ qua quơ lại.
Tay áo hắn ta dính nước mắt và nước mũi của nàng, Thượng Quan Sở khẽ cau mày.
Hắn ta không chịu được Cố Thanh Hy làm nũng, càng không chịu được nước mắt của nàng, đành phải mềm giọng lại: “Được rồi, ta có thể đưa trâm bạch ngọc cho cô trước, nhưng cô phải bảo đảm viết xong kết cục của câu chuyện”.
Đặc biệt là cốt truyện của Phong Lăng, phải viết thật chỉn chu.
Tốt nhất là cho Phong Lăng và nữ chính Dương Sở Nhược ở bên nhau.
Cố Thanh Hy mừng rỡ: “Vâng ạ, ta bảo đảm sẽ hoàn thành nhiệm vụ. Phu tử yên tâm, ta nhất định sẽ chăm chỉ viết, chắc chắn sẽ không làm mọi người thất vọng, càng sẽ không làm phu tử thất vọng. Phu tử có thể đưa trâm cài tóc cho ta trước không?”
Thượng Quan Sở lấy cây trâm từ trong ngực ra, còn chưa kịp đưa cho Cố Thanh Hy.
Cố Thanh Hy đã giật lấy, cầm trong tay không ngừng ngắm nghía kĩ càng.
Nhìn nụ cười và ánh mắt vui vẻ của nàng.
Thượng Quan Sở không khỏi cảm thấy vui vẻ theo.
Nhưng không biết vì sao trong lòng hắn ta lại có một linh cảm xấu.
Có lẽ câu chuyện này đã sắp kết thúc.
Với tính tình của nàng sẽ viết tiếp ư?
Không chỉ hắn ta, tất cả mọi người ở đây đều có linh cảm này.
Cố Thanh Hy cười bảo: “Cảm ơn Thượng Quan phu tử”.
“Cô xứng đáng nhận được nó, chỉ mong Cố tam tiểu thư đừng quên chuyện mình đã hứa”.
Cố Thanh Hy không thèm để ý: “Quên không được, quên không được. Có điều phu tử, ta có thể hỏi ngài vài vấn đề không, cây trâm bạch ngọc hồ điệp này của ngài mua ở đâu thế ạ? Ta thấy nó rất tinh xảo, nếu như có thể, ta còn định nhờ người thợ chế tạo cây trâm bạch ngọc này làm thêm vài món trang sức”.
Đương nhiên Thượng Quan Sở sẽ không nói đây là vật do tổ tiên hắn ta truyền thừa.
Càng sẽ không nói cây trâm này được truyền từ thế hệ này sang thế hệ khác, chỉ có thể tặng cho con dâu của Ôn gia họ.
Hắn ta trả lời: “Ta tình cờ có được, ta cũng không biết do ai chế tạo”.
Cố Thanh Hy hơi thất vọng: “Vậy là ngài cũng không biết lai lịch liên quan đến cây trâm cài tóc này?”
“Cố tam tiểu thư nghĩ ta nên biết điều gì?”
Thượng Quan Sở siết chặt tay, tim đập thình thịch.
Nàng nói lời này là có ý gì?
Nàng biết cây trâm này được tổ tiên nhà hắn ta truyền thừa?
Không, chắc chắn không có khả năng này.
Cây trâm này chưa có ai nhìn thấy, ngay cả trưởng lão trong tộc, thậm chí là thái thượng trưởng lão cũng không biết, nàng có thể biết được gì?
“Không có gì, dù thế nào thì cũng cảm ơn phu tử. Bây giờ đã muộn rồi, ta xin về trước nghỉ ngơi, mệt chết mất, ta buồn ngủ đến mức không mở mắt ra nổi”.
Người của học viện vội la lên: “Dạ Vương phi, không biết khi nào người có thể bắt đầu tiếp tục viết truyện ạ?”
Cố Thanh Hy phất tay áo, không thèm nhìn họ, nói với giọng điệu lười biếng: “Để mai rồi nói, ta đã thức trắng suốt mấy ngày mấy đêm, các ngươi còn không chịu cho ta ngủ một chút à?”
“Nếu ngày mai không viết được, vậy còn ngày mốt thì sao?”