Nàng không còn nhiều thời gian, con dân Ngọc tộc còn đang chờ nàng, chờ nàng tập hợp đủ bảy viên Long Châu.
“Vương gia, chẳng phải lần trước phòng đấu giá Phong Tương nói còn có một buổi đấu giá sẽ tổ chức sao? Mặc dù bây giờ đã quá thời gian nhưng ta vẫn muốn đi xem, chàng có thể đi với ta không?”
“Phòng đấu giá Phong Tương đã huỷ bỏ buổi đấu giá, thời gian cụ thể chưa được xác định nên buổi đấu giá đó vẫn chưa được tổ chức chính thức”.
Cố Thanh Hy mừng rỡ.
Trực giác mách bảo nàng rằng trong số những vật phẩm đấu giá của phòng đấu giá Phong Tương có thể sẽ có tung tích của Long Châu.
Hơn nữa nàng đã luyện rất nhiều đan dược và bỏ ra rất nhiều tiền, còn suýt chút nữa mất mạng, nàng phải kiếm một số tiền để đấu giá thứ mình cần mới được.
Nàng làm nũng: “Chàng đi với ta có được không?”
Dạ Mặc Uyên vốn định từ chối để nàng ở trong phủ nghỉ ngơi dưỡng sức, nhưng lời đến khoé miệng lại biến thành: “Được”.
“Cảm ơn vương gia, chàng tốt quá”.
Cố Thanh Hy đột nhiên nắm chặt cánh tay Dạ Mặc Uyên, cọ mặt mình vào cánh tay hắn.
Niềm vui sướng dâng lên trong lòng Dạ Mặc Uyên.
Hắn thích dáng vẻ Cố Thanh Hy ỷ lại mình.
“Nói cho ta biết nàng cần sách cổ da dê để làm gì? Ta muốn nghe lời nói thật”.
“Dù ta có nói thì chàng cũng sẽ không cho ta”.
Cố Thanh Hy vừa dứt lời, Dạ Mặc Uyên đã lấy cuốn sách cổ da dê ra đặt trước mặt nàng.
“Cho nàng đấy”.
Cố Thanh Hy ngạc nhiên: “Cho ta?”
Nàng có nghe lầm không?
“Ừm, cho nàng”, khoé miệng Dạ Mặc Uyên nhếch lên thành nụ cười nhẹ.
Cố Thanh Hy vui vẻ, lập tức cầm cuốn sách cổ da dê lên bắt đầu lật xem.
Trong sách được ghi chép rất nhiều toạ độ chằng chịt và ký hiệu tiếng Anh không nối được, nhìn thoáng qua hoàn toàn không biết rốt cuộc cuốn sách cổ này có nội dung gì.
Nàng đang định nghiên cứu kĩ hơn thì đã thấy một ánh mắt dò xét đang nhìn nàng chằm chằm, như thể muốn nhìn thấu nàng.
Cố Thanh Hy kìm nén sự kích động và tò mò trong lòng, giả vờ bình tĩnh, kinh ngạc hỏi: “Vương gia, đây là ký hiệu gì thế, tại sao ta không hiểu nhỉ?”
“Bản vương cũng không hiểu”.
Dạ Mặc Uyên thu hết tất cả động tác của nàng vào mắt, thản nhiên đáp.
Hắn đã nghiên cứu cuốn sách cổ này mấy ngày nay, nghĩ vô số cách nhưng vẫn không biết trong sách có bí mật gì, những ký hiệu kia cũng không ai hiểu được.
Chính vì vậy nên hắn mới đưa cho Cố Thanh Hy, để xem nàng có biết những ký hiệu đó tượng trưng cho điều gì không.
Hoặc là nàng lấy sách cổ da dê để làm gì.
Nhưng biểu cảm của nàng…
Dạ Mặc Uyên nhất thời không biết rốt cuộc Cố Thanh Hy có hiểu hay không.
Cố Thanh Hy cười hì hì: “Không sao, ta sẽ nghiên cứu, khi nào nghiên cứu ra ta sẽ nói cho chàng biết, cuốn sách này để ở chỗ ta trước đi”.
Nói xong, nàng lập tức giấu sách dưới gối để ngừa Dạ Mặc Uyên đổi ý lấy sách lại.
“Ừm”.
Hai người nhìn nhau cười. Theo tiếng cười này, quan hệ của hai người đã hoàn toàn hoà hoãn, bầu không khí căng thẳng trong vương phủ cũng tan biến.
Dạ Mặc Uyên ở lại phòng rất lâu, liên tục chủ động nói chuyện với Cố Thanh Hy.
Cố Thanh Hy thì rất muốn đuổi hắn ra ngoài.
Không biết hắn trở nên nói nhiều như thế từ khi nào.
Khi thấy hắn còn định nói tiếp, Cố Thanh Hy dứt khoát hạ lệnh đuổi khách: “Vương gia, ta cảm thấy hơi mệt nên muốn ngủ một giấc”.
“Ừ, vậy nàng ngủ đi, lát nữa bản vương sẽ ghé qua thăm nàng”.
Dạ Mặc Uyên thở phào một hơi thật dài.
Đây là lần đầu tiên kể từ khi sinh ra hắn chủ động nói chuyện với nữ nhân nhiều như vậy.
Hắn không giỏi ăn nói, Tô Mộc dạy hắn rằng nam nhân cần phải chủ động và tự tìm chuyện để nói nên hắn mới làm theo.
Từ nãy đến giờ toàn là hắn nói, Cố Thanh Hy chỉ thỉnh thoảng gật đầu, điều này khiến hắn vô cùng xấu hổ.
Việc này còn đau khổ hơn cả việc đánh mười trận chiến ác liệt.
May mà nàng chủ động yêu cầu nghỉ ngơi.
Sau khi Dạ Mặc Uyên đi, Cố Thanh Hy cũng thở phào một hơi thật dài.
Bực muốn chết.
Sau này ai nói với nàng Dạ Mặc Uyên là vương gia mặt lạnh, tích chữ như vàng, nàng bảo đảm sẽ cãi tay đôi với người đó.
Ngón tay thon dài mò vào dưới gối, Cố Thanh Hy lấy sách cổ da dê ra, sau đó cầm nến lên cẩn thận nghiên cứu.
Nàng đã hiểu những ký hiệu kia, tất cả đều là toạ độ.