“Đã biết, đã biết, ta sai quá sai rồi!”
“Sai ở đâu?”, sắc mặt Dạ Mặc Uyên dịu lại đôi chút.
“Sai ở chỗ nhồi nhét mỹ nhân cho chàng trước mặt nhiều người như vậy!”
“Còn gì nữa không?”, Dạ Mặc Uyên nhíu mày, đột nhiên có cảm giác bồ đào trong miệng không còn ngọt nữa.
“Còn nữa, sau này ta sẽ lén lút nhét mỹ nhân vào phòng chàng, cam đoan sẽ không có bất kỳ kẻ nào biết được”.
“Rầm…”, Dạ Mặc Uyên vỗ bàn, sắc mặt lại lần nữa sầm xuống.
Cố Thanh Hy bị giật mình, tóc gáy dựng hết cả lên.
“Dạ Mặc Uyên, chàng lại mắc cái chứng gì vậy hả? Có bệnh thì mau đi trị!”
“Nàng không chọc bổn vương tức chết thì không chịu từ bỏ đúng không?”, vô liêm sỉ, chẳng lẽ nàng không nhìn ra hắn có hứng thú với nàng à?
“Giờ chàng đang giận ta, công khai tặng mỹ nhân cho chàng, chàng không chịu, lén lút tặng cũng không chịu, dâng hoa quả cho chàng, chàng cũng nổi giận, vậy giờ chàng muốn gì? Lật trời à?”
“Bổn vương muốn nàng!”
Dứt lời, Dạ Mặc Uyên đẩy mạnh một cái khiến Cố Thanh Hy ngã nhào, rồi trực tiếp hôn lên môi nàng.
Ầm…
Cố Thanh Hy há hốc mồm.
Dạ Mặc Uyên cũng há hốc mồm.
Bọn họ không ngờ lần thứ hai phát sinh quan hệ thân mật lại trong tình cảnh như thế này.
Cố Thanh Hy chớp chớp đôi mắt trong veo, ú ớ hỏi: “Vương gia, có phải chỉ cần ta và chàng xảy ra quan hệ thì… chàng sẽ đưa ta tấm da dê cổ kia, đúng không?”
Hàng mi thật dài như cánh bướm của Dạ Mặc Uyên khẽ run lên, đến lúc này, hắn vẫn không hiểu tại sao mình lại hôn Cố Thanh Hy.
Còn Cố Thanh Hy thì lại cho rằng hắn đã đồng ý.
Nàng cắn răng!
Mà thôi, dù sao cũng không phải lần đầu tiên xảy ra quan hệ, hơn nữa người đàn ông này vừa có dáng người, lại có gương mặt, nàng cũng không lỗ.
Cố Thanh Hy phản thủ thành công, ôm lấy Dạ Mặc Uyên và hôn một cách cuồng nhiệt.
Nụ hôn của nàng không giống như Dạ Mặc Uyên, chỉ lướt nhẹ như chuồn chuồn. Vốn dĩ, nàng cũng lướt qua, nhưng môi Dạ Mặc Uyên lại tựa như nước cam tuyền, khiến nàng kìm lòng không được mà u mê.
Đầu óc Dạ Mặc Uyên nổ tung, hoàn toàn thanh tỉnh, hắn kinh ngạc nhìn Cố Thanh Hy.
Cố Thanh Hy che mắt hắn, mơ màng nói: “Ngoan, nhắm mắt lại!”
Lời của này dường như mang tính đầu độc, khiến Dạ Mặc Uyên nhịn không được khép mắt lại, cùng nàng trầm luân.
Kế hoạch không theo kịp thay đổi.
Thật ra Cố Thanh Hy cũng không muốn phát sinh quan hệ với hắn, nhưng bọn họ kìm lòng không được, cứ thế…
Một đêm kiều diễm, trong phòng văng vẳng âm thanh nam nữ.
Ngoài phòng, Thanh Phong và Giáng Tuyết đứng thẳng lưng, âm thầm nuốt nước miếng.
Bọn họ thật không ngờ chủ tử và vương phi lại nóng bỏng như vậy, còn phát ra âm thanh… lớn thế này.
Nếu có thể, bọn họ thật sự muốn rời khỏi đây, tránh phải nghe mấy thứ khiến mặt đỏ đến mang tai.
Bình minh.
Cố Thanh Hy và Dạ Mặc Uyên quần áo xộc xệch, mắt to trừng mắt nhỏ.
Từ sau lần đó, đây là lần thứ hai bọn họ phát sinh quan hệ.
Vốn dĩ Dạ Mặc Uyên nên cảm thấy vui vẻ, bởi vì người mà hắn phát sinh quan hệ là cô gái hắn thầm thương nhớ.
Nhưng…
Vì sao lần nào cũng đều như vậy?
Vừa rồi, hắn có cảm giác mình lại lần nữa bị Cố Thanh Hy… cưỡng bức.
Nhất là Cố Thanh Hy còn nói một câu: “Lần sau tỷ tỷ lại sủng hạnh ngươi”.
Mặt Dạ Mặc Uyên tối sầm, hắn sửa lời: “Ta là vương gia, và là nam nhân, là ta sủng hạnh nàng!”
“Dạ dạ dạ, chàng sủng hạnh ta, có thể hầu hạ chàng là phúc đức của ta!”
Thái độ chẳng chút quan tâm của nàng khiến Dạ Mặc Uyên một lần nữa có cảm giác mình bị làm nhục.
“Tiếp theo, bổn vương nhất định sẽ đổi vị trí”.
“Còn nữa hả?”
Má ơi!
Tuy so với lần đầu tiên thì hắn đã khá hơn rất nhiều.
Tuy hắn rất vừa miệng đấy!
Nhưng nàng mệt lắm rồi!
Quan trọng nhất là, loại chuyện này phải do ngươi tình ta nguyện, sao… nàng cứ có cảm giác là nàng đang bán mình vậy nhỉ?
“Hửm?”, Dạ Mặc Uyên rất muốn tiếp tục quấn lấy nàng, nhưng trông nàng có vẻ hơi yếu nên hắn không dám làm xằng bậy, sợ thân thể nhỏ bé kia sẽ không chịu nổi.
Bây giờ nếu lại phát sinh quan hệ, bất kỳ giá nào hắn cũng phải tìm cơ hội hòa nhau một ván, nếu không, việc này truyền ra ngoài thì mặt mũi của Chiến Thần như hắn phải để ở đâu?
Cố Thanh Hy nghiến răng nghiến lợi.
“Được, chàng muốn gì cũng được. Tuy nhiên, vương gia, ta và chàng cũng đã phát sinh quan hệ rồi, chẳng lẽ chàng không định tặng ta cái gì sao?”
Tâm trạng của Dạ Mặc Uyên rất tốt, hắn vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn ửng hồng của nàng, ấm giọng nói: “Tặng, phải tặng, nàng là vương phi của ta, chỉ cần nàng muốn, bổn vương tặng nàng tất cả”.
Cố Thanh Hy thở hắt ra, cuối cùng cũng lấy được tấm da dê cổ kia rồi.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!