Gà bay chó sủa.
“Còn nhớ xuân cung đồ không?”
Dạ Mặc Uyên lập tức đen mặt.
Trong hoa viên có nhiều người như thế, nàng nói thẳng ra ba chữ xuân cung đồ mà không thấy xấu hổ à?
“Cố Thanh Hy, rốt cuộc nàng muốn làm gì?”
“Vương gia, ta biết chàng đã nhịn rất lâu rồi, cho nên ta rất tri kỷ tìm cho chàng biết bao nhiêu là mỹ nhân, chàng nhìn đi, người nào cũng có làn da trắng nõn nà, nếu ta là nam nhân, chắc chắn ta sẽ đổ ngay”.
“Xem thử người này đi, mặt trái xoan, dịu dàng hiền lành, đây chắc chắn là một ứng cử viên cho vị trí thê tử tốt”.
“Cả người này nữa, mông cong thế này, chắc chắn có thể sinh cho chàng một nhi tử mập mạp, à không, là rất nhiều nhi tử mập mạp”.
Mỗi khi Cố Thanh Hy nói một câu, sắc mặt Dạ Mặc Uyên sẽ u ám hơn một chút.
Có phải nhìn đến mức hoa mắt rồi, không biết nên chọn thế nào không? Không sao, nơi này có tổng cộng mười tám mỹ nhân, hay là chàng thu nạp cả mười tám người đi, mỗi đêm đổi một người, đảm bảo chàng sẽ đêm đêm mất hồn, vui quên lối về”.
Các mỹ nhân đều đỏ hết cả mặt.
Bọn họ không thể ngờ rằng một nữ nhân lại có thể nói những lời không biết xấu hổ như thế?
Càng không ngờ rằng chiến thần vương gia trong truyền thuyết lại có vóc dáng đẹp đến vậy.
Dù hắn đeo mặt nạ quỷ, không nhìn rõ tướng mạo, nhưng nhìn từ khí chất và vóc dáng, tướng mạo của hắn chắc chắn không quá tệ.
“Cố Thanh Hy!”
Dạ Mặc Uyên nghiến răng nói ra một câu.
Hắn đúng là váng đầu rồi mới cho rằng Cố Thanh Hy sẽ tặng hắn món quà tốt gì.
Thì ra nàng chỉ muốn đá bay hắn thôi.
Sao Dạ Mặc Uyên hắn lại có thể phải lòng một nữ nhân… không đứng đắn như thế chứ.
Thanh Phong không nhịn được che trán.
Từ sau khi Vương phi gả vào Vương phủ, toàn bộ phủ Dạ Vương gần như trở nên hỗn loạn.
Cũng không biết chủ tử tức giận đến mức nào mà xanh cả mặt thế này.
Trước kia chủ tử luôn mang nét mặt không chút cảm xúc như tảng băng nghìn năm, sau khi Vương phi đến, sắc mặt chủ tử không ngừng thay đổi, thường xuyên vui giận thất thường.
Có lẽ vì Dạ Mặc Uyên tức giận, cho nên bầu không khí ở hoa viên cũng trở nên nặng nề một cách lạ thường.
Các mỹ nhân đều sợ hết hồn, hai chân mềm nhũn, không nhịn được quỳ xuống.
Cả các hạ nhân cũng đồng loạt quỳ xuống theo.
Uy thế mạnh mẽ khiến bọn họ không dám thở mạnh.
Cố Thanh Hy sửng sốt.
Tức giận rồi?
Tức giận như thế làm gì?
Chẳng lẽ những mỹ nhân này không vừa ý hắn?
Cố Thanh Hy càng nghĩ càng thấy có khả năng này.
“Khụ khụ… Nếu chàng không hài lòng với các nàng thì ta tìm người khác là được, xem chàng doạ sợ các nàng kìa, không biết thương hương tiếc ngọc gì cả”.
“Cố Thanh Hy, nàng ăn no rửng mỡ hả?”
“Làm gì có, ta vừa phải sắp xếp thức ăn ngon cho chàng vừa phải tìm kiếm mỹ nhân cho chán, còn không được rảnh rỗi dù là một khắc ấy”.
“…”
Dạ Mặc Uyên nén lửa giận, cố gắng bảo bản thân phải kiềm chế.
Cố Thanh Hy trúng huyết chú, sống tiếp đã là một chuyện cực kỳ vất vả rồi, hắn không thể chọc giận nàng thêm nữa.
Hắn gần như cố hết sức để đè nén lửa giận, nhưng câu nói tiếp theo của Cố Thanh Hy lại khiến hắn không nhịn được nữa.
“Chẳng lẽ chàng cảm thấy mười tám mỹ nhân quá ít? Cũng phải, chàng là chiến thần vương gia, địa vị cao quý mà, mười tám mỹ nhân thật sự không đủ làm nổi bật thân phận của chàng, ta tìm thêm cho chàng mười hai người nữa cho đủ ba mươi, như vậy mỗi đêm chàng có thể đổi một người, đảm bảo không đêm nào cô đơn”.
“Cố Thanh Hy”.