Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Đệ Nhất Vương Phi - Thanh Hy - Mặc Uyên (FULL)

Dạ Mặc Uyên điềm nhiên đáp: “Ừm”. 

Đây là lần đầu tiên hắn nấu ăn, phải nấu đi nấu lại rất nhiều lần, hắn cũng không biết có hợp khẩu vị của nàng không. 

“Với tay nghề của chàng, chàng đã đủ tư cách làm chồng rồi đấy”. 

“Chồng?” 

“Có nghĩa là phu quân”. 

Một câu nói khiến tâm trạng u ám của Dạ Mặc Uyên lại trở nên sáng sủa. 

Hắn đang nghĩ gì thế này, dù Cố Thanh Hy có mục đích khác, ít nhất thì nàng vẫn có tình cảm với hắn. 

“Nếu nàng thích ăn cháo cá, sau này ta sẽ nấu cho nàng ăn mỗi ngày”. 

“Khụ khụ khụ…” 

Cố Thanh Hy suýt phun cháo ra ngoài. 

Hắn đang diễn vẻ thâm tình này cho ai xem thế? 

Nấu cho nàng ăn mỗi ngày? 

Nàng có nghe lầm không? 

Hay là Dạ Mặc Uyên thật sự đã có tình cảm với nàng? 

Đừng mà, nàng còn muốn sống thêm mấy năm nữa. 

“Chàng là vương gia, nấu cháo cá cho ta ăn mỗi ngày, làm sao ta nhận nổi? Chàng nên nấu cho người khác ăn”. 

Cố Thanh Hy có ý khác, ám chỉ hắn nấu cho những nữ nhân khác ăn. 

Dạ Mặc Uyên lại hiểu lầm, hắn kinh ngạc nhìn chiếc bụng phẳng lì của nàng, nói như thật: “Đúng nhỉ, không thể nặng bên này nhẹ bên kia được”. 

“Khụ khụ khụ…” 

Cố Thanh Hy cúi đầu nhìn bụng mình, sau đó tiếp tục ho khan, không còn hứng thú với món cháo cá vừa ngon vừa ngậy nữa. 

“Lớn vậy rồi mà ăn cháo cá cũng bị sặc cho được”, Dạ Mặc Uyên vừa nói, vừa vuốt lưng giúp nàng. 

Cố Thanh Hy vội vàng tránh xa hắn, đưa cái bát trong tay mình cho hắn: “Ta no rồi, chàng ăn đi”. 

“Mới ăn mấy miếng đã no?” 

“Ừm ừm”. 

Dạ Mặc Uyên ngoắc tay gọi người bưng xuống, khoé miệng cong lên: “Sáng mai bản vương sẽ nấu cho nàng ăn tiếp”. 

“Đừng đừng đừng, ngày nào cũng ăn cháo cá, ta sợ mỡ trong máu sẽ quá cao”. 

“Mỡ trong máu?” 

“Có nói chàng cũng không hiểu, ta muốn đi ngủ”, nàng muốn nói là ngươi có thể lui ra rồi, tối nay ta sẽ ngủ ở đây. 

“Tối nay ngủ ở đây?” 

Cố Thanh Hy chớp đôi mắt to ngây thơ, nũng nịu hỏi: “Phu quân, tối nay thiếp có thể ngủ ở đây không?” 

Dạ Mặc Uyên cau mày, ánh mắt này… 

Nàng lại định làm trò gì nữa à? 

Dạ Mặc Uyên ho nhẹ một tiếng, hai tay chắp sau lưng, nghiêm túc bảo: “Nàng đang mang thai, nên kiềm chế một chút”. 

Khoé miệng Cố Thanh Hy khẽ giật. 

Kiềm chế con mẹ ngươi. 

Đầu bị úng nước à? 

Hắn nghĩ nàng là ai, gặp người nào cũng muốn lên giường sao? 

Cố Thanh Hy rất muốn búng trán hắn. 

Cái tên tự luyến này. 

“Phu quân, không biết vì sao thiếp vào Noãn Các là không được thoải mái, ngủ cũng không được ngon. Sau khi vào tẩm cung của chàng, thiếp cảm thấy toàn thân thoải mái, tối nay thiếp muốn ở lại chỗ của chàng, hay chàng dọn tới chỗ khác ngủ đi?” 

“Ý nàng là muốn đuổi bản vương ra ngoài?” 

“Cả phủ Dạ Vương đều là của chàng, nói đuổi thì hơi khó nghe. Chàng nhìn này, cả ngày chàng ngủ trên chiếc giường này, không biết vương phủ còn có bao nhiêu căn phòng tốt, chàng nên trải nghiệm từng cái một”. 

“Bản vương chỉ muốn ở đây, đổi chỗ khác không ngủ được”. 

Dạ Mặc Uyên hơi bực bội. 

Rốt cuộc trong đầu nữ nhân này đang nghĩ gì? 

Nàng tìm mọi cách để hắn đổi chỗ ngủ, lẽ nào không phải muốn ngủ chung với hắn mà là muốn tìm thứ gì đó trong tẩm cung của hắn? 

Nghĩ tới đây, tâm trạng tốt của Dạ Mặc Uyên lập tức tan biến. 

“Vậy phải làm sao đây, ta cũng muốn ngủ ở chỗ của chàng”. 

“Hay chúng ta ngủ cùng nhau?” 

“…” 

Cố Thanh Hy muốn từ chối nhưng lại sợ mất cơ hội tối nay, sau này muốn vào phòng của hắn sẽ rất khó. 

Nàng cắn môi: “Được thôi, ngủ chung thì ngủ chung”. 

Đợi khi nào hắn ngủ rồi nàng sẽ lén dậy tìm sách cổ da dê. 

Đêm nay đã được định sẵn sẽ là một đêm không ngủ. 

Ánh trăng sáng ngời, trong một tẩm cung xa hoa và thanh nhã ở phủ Dạ Vương. 

Cố Thanh Hy và Dạ Mặc Uyên mắt lớn trừng mắt nhỏ, không ai chịu nằm xuống ngủ trước. 

Ánh trăng chiếu xuyên qua ô cửa sổ hình thoi thẳng vào phòng, làm tôn lên khuôn mặt của họ càng thêm mềm mại. 

Tim Dạ Mặc Uyên đập thình thịch. 

Giờ phút này sự bình tĩnh, khí phách và lạnh lùng của hắn đều tan biến, chỉ có sự căng thẳng, hồi hộp đến mức không biết nên nói gì. 

Cố Thanh Hy rất muốn đuổi hắn ra ngoài, nhưng khổ nỗi nàng không có lý do gì để đuổi hắn. 

Sau hơn nửa canh giờ, hắn ngồi ở đó đọc sách, thẫn thờ không nói một câu nào. 

Cố Thanh Hy buồn bực thổi tóc rối trên trán, không nhịn được nữa, bèn lên tiếng trước: “Vương gia, chàng không ngủ à?” 

“Cũng đến giờ rồi”. 

“Vậy chàng không định tắm trước khi ngủ sao? Ví dụ như để khử mùi trên người chàng”. 

Dạ Mặc Uyên ngẩn ra. 

Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!