Thanh tông chủ gần như không dám nghĩ tiếp.
Đôi mắt sâu thẳm của hắn ta nhìn dung nham đang sôi trào cuồn cuộn ở phía xa, hai tay không ngừng nắm chặt lại.
Đừng nói nó là Ma Long cấp bảy, ngay cả cấp Nhân, cấp Địa, thậm chí là cấp Thiên, dù có mất mạng thì hắn ta cũng phải tìm tòi hư thực, đưa A Hy ra ngoài an toàn.
Hắn ta đau đớn ôm ngực.
Vừa rồi bị Hoả Long cấp bảy làm tổn thương nội tạng, nếu không nhanh chóng điều tức, có lẽ công lực sẽ bị hao tổn rất lớn.
Thanh tông chủ dũng cảm bước về phía vùng đất chết, trong đôi mắt lạnh băng kia chỉ có sự kiên định, không có chút sợ hãi.
Dưới đáy vực.
Sau khi hét lên một tiếng thật lớn, Cố Thanh Hy đã đánh bay Ôn Thiếu Nghi.
“Phụt…”
Ôn Thiếu Nghi hộc ra một búng máu nhuộm đỏ cả vách đá.
Bị thương…
Bị thương quá nặng.
Hắn ta rất ít khi bị thương nặng như vậy.
May là sau khi thôn công kết thúc, hai phần công lực còn sót lại của hắn ta không bị hút sạch.
Ôn Thiếu Nghi nhanh chóng khoanh chân ngồi xuống, điều chỉnh chân khí của mình.
“Phụt…”
Cố Thanh Hy cũng hộc ra một búng máu.
Thôn công là chuyện tốt, nội lực tăng lên cũng là chuyện tốt.
Nhưng trong cơ thể nàng còn quá nhiều nội lực chưa thể hấp thu, khiến nàng đau tới mức lăn lộn trên mặt đất.
Thời gian trôi qua từng giây từng phút.
Không biết qua bao lâu, hai người mới thở nhẹ ra, nhưng ngay sau đó họ lại phát hiện toàn thân có gì đó không ổn.
Nóng…
Quá nóng.
Không biết có phải là do nhiệt độ của Biển Máu ảnh hưởng đến họ hay không.
“Ngươi không sao chứ?”, Cố Thanh Hy hỏi.
Ôn Thiếu Nghi nổi giận: “Ngươi nói xem?”
Tám phần công lực đã bị nàng hút hết, nếu là nàng thì nàng có sao không?
“Ta đâu có ép buộc ngươi, là do ngươi tự nguyện tặng nội lực cho ta”.
Ôn Thiếu Nghi cực kì tức giận, chỉ muốn ăn tươi nuốt sống nàng.
Nếu hắn ta biết nàng sẽ thôn công thì sao hắn ta có thể chữa thương cho nàng?
Cấp bốn sơ cấp…
Võ công này…
Ngay cả Lan kỳ chủ cũng không đánh lại, sao hắn ta có thể hoàn thành sứ mệnh của mình đây?
“Lạ thật, tại sao nhiệt độ lại càng lúc càng cao nhỉ?”, Tuyết Tinh Hạch hết tác dụng rồi ư?
Cố Thanh Hy thở dồn dập, rất muốn cởi quần áo ra luôn cho rồi.
Ôn Thiếu Nghi thì ngược lại, mặc dù hắn ta đang đeo mặt nạ bướm, không nhìn thấy mặt mũi, nhưng hai má lộ ra bên ngoài và cả vành tai đỏ bừng, ngay cả phần cổ trắng nõn cũng đỏ.
Ban đầu nàng nghĩ là do nhiệt độ quá cao, nhưng…
Nhưng nàng đã từng trải nghiệm cảm giác này vào lúc mới xuyên qua.
Hiện tượng này không phải do dung nham Biển Máu tạo thành, rõ ràng là do trúng độc.
Điều tàn nhẫn nhất là cả hai người đều trúng độc…
Đang yên đang lành tại sao lại trúng độc?
Cố Thanh Hy cố gắng nhớ lại, đột nhiên nàng tức giận vỗ đùi.
Mẹ nó…
Vừa rồi khi Ôn Thiếu Nghi ôm nàng bám vào vách đá, trên vách đá có rất nhiều hoa Triền Tình.
Hoa Triền Tình là một loại hoa thôi tình vô cùng bá đạo.
Bây giờ là mùa hoa Triền Tình, trên vách đá tràn ngập hương hoa.
Người thường chỉ cần ngửi thấy hương hoa sẽ rơi vào biển tình dục vô tận.
Mà nàng và Ôn Thiếu Nghi… vừa rồi đã hít vào một lượng lớn mùi hoa Triền Tình.
Đặc biệt là bàn tay máu me đầm đìa của Ôn Thiếu Nghi còn chạm vào nhuỵ hoa Triền Tình, trúng độc càng nặng hơn nàng.
Cố Thanh Hy rất muốn ngất đi cho rồi, mới xuyên qua chưa được bao lâu, nàng đã trúng độc hai lần, hơn nữa hai lần đều là thuốc thôi tình bá đạo như vậy.
“Nóng…”
Ôn Thiếu Nghi cảm thấy miệng đắng lưỡi khô, khó chịu giật cổ áo.
Cố Thanh Hy quýnh lên: “Này, ta nói cho ngươi biết, nam nữ thụ thụ bất thân, ngươi đừng làm gì bậy bạ đấy”.
Nàng tìm trong nhẫn không gian một lượt, hầu hết thuốc gì cũng có, chỉ không có thuốc giải độc hoa Triền Tình.
Trên thực tế đã không còn loại thuốc nào có thể giải độc của hoa Triền Tình, trừ phi là làm chuyện phòng the.
Nàng lấy ra một chai thuốc, uống liền mấy viên nhưng vẫn không có tác dụng.
Trong cơ thể đang có một ngọn lửa cháy hừng hực, càng cháy càng lớn, không hề có dấu hiệu tắt.
Cố Thanh Hy rất muốn đâm đầu xuống nước để làm mình tỉnh táo lại, tiếc là nơi này chỉ có Biển Máu, không có nước biển.
Nàng nhìn xung quanh, nơi này không có con đường nào để đi ngoại trừ vách đá cao vút này.
Vách đá vừa trơn, vừa thẳng đứng vừa cao, tay không hoàn toàn không thể bò lên, một khi rơi xuống sẽ chết không còn hài cốt.
Ôn Thiếu Nghi chợt nhận ra có gì đó không ổn, run rẩy hỏi: “Tại sao lại trúng độc?”
Hắn ta nhớ là mình không ăn gì cả, cũng không bị người khác ám hại.
“Trên vách đá toàn là hoa Triền Tình, ở đây đâu đâu cũng có mùi hoa Triền Tình, có thể không trúng độc được à?”