Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Đệ Nhất Vương Phi - Thanh Hy - Mặc Uyên (FULL)

Hay là, Thượng Quan Sở cũng cảm thấy hứng thú với Cố Thanh Hy. 

Dạ Mặc Uyên ngẩng đầu lên, thấy trời chiều đã xuống núi, đôi môi mỏng thản nhiên thốt ra một chữ: “Đi”. 

Thanh Phong hiểu ý, đẩy xe lăn rời khỏi học viện Hoàng Gia. 

“Boong…” 

Cố Thanh Hy ném cầm cho Tiêu Vũ Hiên: “Còn bốn mươi lần nữa, ngươi đàn đi”. 

“Tại sao lại là ta?” 

“Thứ nhất, Thượng Quan phu tử nói nếu ta không đàn hết thì ngươi đàn. Thứ hai, ngươi là tiểu đệ của ta. Thứ ba, ta bảo ngươi đàn thì ngươi cứ đàn, hỏi lắm thế làm gì”. 

“Cái định mệnh, nha đầu xấu xa này, cô làm thế hơi quá đáng nha, ít nhiều gì ta cũng giúp cô mà”. 

“Giúp ta cái gì?” 

Ặc… 

Hình như… Là chưa giúp đỡ gì. 

Nhưng cũng là bạn bè với nhau cơ mà? 

Dường như biết rõ trong lòng hắn đang suy nghĩ gì, Cố Thanh Hy ném cho hắn một ánh mắt khinh thường: “Là bạn bè thì mau đàn đi, nếu không hai ta phải qua đêm ở nơi này đấy, ta thì không sao cả, đằng nào ta cũng xấu, muốn gả cho gia đình tốt là quá khó, nếu có thể gả cho ngươi, ít nhiều gì cũng hợp nhau chút đỉnh”. 

Lực sát thương của những lời đó quá mạnh mẽ, Tiêu Vũ Hiên đành phải ngoan ngoãn đàn. 

Cố Thanh Hy đàn cái khúc nhạc quỷ quái gì đó, hắn không biết nên chỉ có thể gảy linh tinh, đàn bừa. 

Cố Thanh Hy thở dài. 

Ngày đầu tiên đi học, cảm giác thật sự không tốt một chút nào, bị phạt từ sáng đến chiều tối, chắc chẳng có ai ngoài nàng. 

Nàng chống cằm, lại bắt đầu nhớ tới chuyện được liệu và bạc. 

Nay nàng đã biết phải làm sao để có tám vạn hai, nhưng hai vị thuốc kia, nàng lại không biết phải đi đâu tìm. 

Nghĩ đi nghĩ lại, nàng nhấc bút lên, viết mấy chữ cỏ Địa Ngục và hoa Yên La xuống, đau khổ nhíu mày. 

“Này, chữ của cô xấu lắm cơ mà? Ai viết tên hai vị thuốc này ở đây thế? Lúc nãy cô cố tình đúng không?” 

Cố Thanh Hy vội vàng cất mảnh giấy ghi chú của mình đi. 

“Cố tình cái gì, ta vốn không biết chữ Cố với chữ Hy, nếu không ta cần gì phải để các đệ tử khác cười chê?” 

“Nói bậy, rõ ràng chữ Hy lúc nãy cô viết chẳng khác gì chó gặm, còn mấy chữ này vừa cứng cáp lại có lực, như rồng bay phượng múa, cô chẳng những biết viết mà thư pháp còn rất tốt”. 

Cố Thanh Hy che miệng hắn lại. 

“Ngươi nói nhỏ thôi, ta nói cho ngươi biết, đó không phải là chữ ta viết, người khác viết ra rồi ta lấy trộm về, ngươi đừng ầm ĩ linh tinh nữa, nếu không sẽ hại chết ta đấy”. 

“Thật không vậy?” 

Tiêu Vũ Hiên không tin. 

Ở đây ngoài hai người bọn họ thì làm gì có ai, nàng lấy trộm ở đâu mới được? 

“Tất nhiên là thật rồi, lừa ngươi ta được thêm cái gì đâu?” 

“A, Cố Thanh Hy, cô xem ta là tên ngốc đúng không, nét mực đó còn chưa khô kia kìa”. 

Cái định mệnh, cặp mắt đó sáng còn hơn hỏa nhãn kim tinh, thế mà cũng nhìn thấy được. 

Cô yếu ớt than thở một câu: “Lúc nãy đông người quá, phong độ của ta không được tốt lắm, bây giờ không có người, nên ta có thể phát huy được thôi mà”. 

Mấy câu đó mang đi lừa con nít thì được, muốn lừa hắn? Hơi non đấy. 

Tiêu Vũ Hiên không băn khoăn chuyện đó nữa, mà chuyển sang một đề tài khác. 

“Hai loại thảo dược đó rất khó tìm, e là trên đời này chỉ có mấy cây mà thôi. Nhưng hoa Yên La thì ta có biết một chỗ có”. 

Hai mắt Cố Thanh Hy sáng lên, cảm thấy hứng thú: “Ngươi nói cái gì, ngươi biết chỗ có hoa Yên La ư?” 

“Biết thì cũng thế mà thôi, cô không cách nào hái được đâu”. 

“Ngươi cứ nói thử ta nghe xem nào”. 

“Nha đầu đáng ghét này, cô cần hoa Yên La làm gì, đó là loại thảo dược chí độc”. 

Nếu nó không độc thì nàng đã chẳng thèm rồi đấy. 

Độc trên mặt nàng cần lấy độc trị độc. 

“Cùng là bạn bè với nhau, ngươi nói ta nghe xem, rốt cuộc nơi nào có hoa Yên La thế?” 

Tiêu Vũ Hiên vẫn không chịu nói, Cố Thanh Hy phải dỗ rất lâu mới moi được lời từ miệng hắn. 

“Dưới vách núi đằng sau biệt viện Thu Phong của phủ chiến thần Dạ vương, nhưng người bình thường không được phép vào biệt viện Thu Phong, Dạ Vương thường đến đó nghỉ ngơi nên thủ vệ sâm nghiêm lắm, quan trọng nhất là, vách núi đen đó sâu không thấy đáy, người bình thường hoàn toàn không thể xuống được”. 

“Cảm ơn ngươi nha Tiểu Hiên Hiên, ngươi đàn xong chưa? Đàn xong rồi thì ta đi trước”. 

“Nha đầu không biết trời cao đất rộng này, đừng nói cô định đến biệt viện Thu Phong thật nha”, Tiêu Vũ Hiên nóng nảy. 

Dạ Vương tính tình nắng mưa thất thường, giết người như ngóe, dù nàng có là Dạ Vương phi do hoàng thượng sắc phong chỉ định, nhưng mà hắn muốn giết thì cũng trực tiếp giết chết thôi. 

Đặt chân đến biệt viện Thu Phong thì có khác gì tự tìm đường chết đâu? 

“Yên tâm, ta có mượn gan hùm mật gấu cũng không dám đi nữa là”. 

Tiêu Vũ Hiên hoàn toàn không tin. Trong ấn tượng của hắn, lá gan của nữ nhân này rất lớn. 

“Ngươi có rành đường xá đế đô không?”, Cố Thanh Hy đột nhiên hỏi. 

Lòng Tiêu Vũ Hiên chợt có linh cảm chẳng lành: “Cô lại định làm gì?” 

“Trông cái dáng vẻ sợ hãi thế giới của ngươi kìa, ta có thể làm gì được ngươi đâu, dẫn ta đi thăm thú các tửu lâu lớn đi”. 

Tiêu Vũ Hiên vẫn còn nghi ngờ không biết nàng muốn làm gì thì đã bị Cố Thanh Hy tóm đi rồi. 

Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!