Cố Thanh Hy kinh ngạc.
Phù Quang cũng kinh ngạc.
Họ muốn ra tay, nhưng Giang Húc cách Diệp Phong quá gần, dù tốc độ của họ có nhanh đến đâu cũng không kịp.
Trong thời khắc nghìn cân treo sợi tóc, Diệp bà bà đứng cạnh Diệp Phong dường như cảm nhận được sát khí, đột nhiên lao tới đẩy Diệp Phong ra.
“Phụt…”
Diệp Phong bất ngờ bị đẩy ngã xuống đất, đập vào mắt là ánh mắt tàn nhẫn của Giang Húc, một con dao đâm thẳng vào ngực Diệp bà bà, máu bắn tung toé lên người hắn ta, nhuộm đỏ cả đôi mắt hắn ta.
Yên tĩnh…
Cả thế giới dường như trở nên yên tĩnh.
Yên tĩnh đến mức chỉ có thể nghe thấy tiếng tim đập thình thịch.
Ở trước mắt, Cố Thanh Hy đột nhiên rút bội kiếm của Phù Quang ra chém đứt cánh tay Giang Húc, máu lại tuôn ra, tiếng hét thảm thiết của Giang Húc vang vọng khắp núi rừng, ám vệ của Dạ Mặc Uyên cũng bị kinh động, vội vàng vây lại.
Diệp Phong như chưa hoàn hồn, trước mắt hắn ta chỉ có Diệp bà bà chảy máu ngã gục xuống đất.
Không…
Không được…
Diệp Phong run rẩy bò qua đỡ Diệp bà bà đang thoi thói ngồi dậy, trong lòng dâng lên nỗi sợ hãi và hoảng loạn chưa từng có.
“Bà ơi… Bà ơi… Bà đừng làm Phong Nhi sợ. Cố cô nương, không phải y thuật của cô rất cao sao? Cô mau cứu bà của ta với”.
Cố Thanh Hy vốn định giết chết Giang Húc, vừa nghe Diệp Phong gọi mình thì lập tức kiểm tra vết thương cho Diệp bà bà trước.
Vẻ đau xót dâng lên trong mắt nàng: “Ngay chính giữa trái tim, là vết thương trí mạng, thần tiên cũng khó cứu nổi”.
Diệp Phong loạng choạng chực đổ, sắc mặt lập tức trắng bệch.
“Không… Không đâu, sao có thể… Chúng ta đã trải qua nhiều chuyện như vậy, khó khăn lắm mới được đến thiên đường không có hỗn loạn như Tu La Môn, sao lại thế được… Bà ơi, bà cố lên, Phong Nhi đưa bà đi tìm đại phu”.
Diệp bà bà nắm bàn tay lạnh băng đang run rẩy của Diệp Phong thật chặt, đôi mắt bà ấy đã bị móc, căn bản không nhìn thấy Diệp Phong, nhưng bà ấy vẫn nhìn chăm chú vào hắn ta, yếu ớt bảo.
“May thật, may mà cháu không sao…”
“Bà ơi…”
Diệp Phong cảm thấy vô cùng áy náy.
Là do hắn ta chủ quan, hắn ta không nên dễ dàng tin tưởng Giang Húc. Nếu hắn ta không tin Giang Húc thì bà đã không bị đâm thay hắn ta.
“Cháu cõng bà đi tìm đại phu, Cố cô nương không cứu được bà thì chắc chắn sẽ có người khác cứu được”.
“Phong… Phong Nhi, không cần đâu, bà là một gánh nặng, lẽ ra nên chết từ lâu, nhiều năm qua bà đã làm liên luỵ đến cháu”.
Diệp bà bà run rẩy đưa tay vuốt ve khuôn mặt tuấn tú trắng bệch của Diệp Phong: “Bà chết không có gì đáng tiếc, chỉ sợ… chỉ sợ cháu quá tốt bụng, sẽ bị người khác bắt nạt”.
Diệp Phong rưng rưng nước mắt, bất lực, mờ mịt và sợ hãi như một đứa trẻ bị bỏ rơi.
Trong lòng hắn ta biết rõ hơn ai hết, con dao kia đâm trúng chính giữa trái tim, hoàn toàn không thể cứu chữa.
Đặc biệt khi Cố Thanh Hy đã bó tay hết cách, những đại phu khác càng không thể có cách chữa trị, chẳng qua là do hắn ta cố chấp, không chịu tin vào sự thật.
“Cố… Cố cô nương, ta có thể nhờ cậy cô được không? Đứa nhỏ Diệp Phong này đã khổ lắm rồi, ta sợ… ta sợ sau khi ta đi, nó sẽ cô đơn một mình”.
“Bà yên tâm đi ạ, hắn là bằng hữu của ta, ta sẽ chiếu cố hắn”.
“Cảm… Cảm ơn cô…”
Diệp bà bà lưu luyến nhìn Diệp Phong như thể có nghìn lời muốn nói, nhưng chỉ có thể hoá thành một giọt nước mắt máu rơi xuống.
“Bịch…”
Bàn tay vuốt ve mặt Diệp Phong của bà ấy vô lực rũ xuống, lúc này nhịp tim đã hoàn toàn ngừng lại.
Diệp Phong hoảng sợ nhìn Diệp bà bà chết thảm trước mặt mình, một lúc lâu sau vẫn không thể tin được.
Nước mắt tuôn trào, Diệp Phong ôm chặt thi thể Diệp bà bà, nhỏ giọng khóc thút thít.
Cố Thanh Hy muốn an ủi hắn ta nhưng không biết nên an ủi như thế nào.
Diệp bà bà là cả sinh mệnh đối với Diệp Phong, thậm chí còn quan trọng hơn tính mạng của hắn ta.
Nhưng giờ đây Diệp bà bà lại chết thảm vì chắn dao thay Diệp Phong, sợ rằng hắn ta sẽ mang gánh nặng theo suốt cuộc đời.
Giang Húc bị chém một tay, tay còn lại bị ám vệ bẻ ngược ra sau nên không thể nhúc nhích, nhưng hắn ta vẫn cười hả hê: “Ha ha ha… Đáng đời, đồ mù loà chết tiệt, lẽ ra bà nên chết từ lâu rồi. Diệp Phong, ta đã nói rồi mà, ngươi là sao chổi, ai ở cạnh ngươi sẽ gặp xui xẻo. Hôm nay người chết là bà mù chết tiệt này, ngày khác sẽ là…”
“Chát chát chát…”
Cố Thanh Hy lập tức tát hắn ta mười mấy bạt tai, làm hắn ta rụng mấy chiếc răng, máu và răng cùng rơi xuống.
Cách đó không xa, Dạ Mặc Uyên nhíu mày.
Một tên Giang Húc mà thôi, nếu muốn hắn ta chết thì có hàng nghìn hàng vạn cách.
Hắn… xót vì Cố Thanh Hy làm đau tay mình.
Đây cũng là lần đầu tiên hắn nhìn thấy Cố Thanh Hy nổi giận đến mức này.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!