“Thái y, mau tìm thái y!”
Trong đám người có người hoảng hốt hô to.
Không ít thị vệ cuống cuồng chạy đi tìm thái y.
“Vương phi, người thế nào rồi…”
Một nữ ám vệ can đảm dò xét mạch của nàng, vốn đã hoảng sợ, giờ sắc mặt nàng ta lại càng tái nhợt.
“Không… không có mạch đập… Vương phi không có mạch đập!”
A…
Đám người lung lay chực ngã.
Không có mạch đập… vậy chẳng phải chết rồi sao?
Trời ạ, nếu Vương phi xảy ra chuyện thì bọn họ phải giải thích với Vương gia như thế nào đây?
Nhưng bọn họ đã cho người canh gác tầng tầng lớp lớp, vốn không ai có khả năng hạ độc Vương phi được.
“XIU….XÍU… XÍU…UU!…”
Trong tối ngoài sáng, có không ít người lục tục rời đi. Một số thì đi báo cáo cho Dạ Mặc Uyên, một số khác thì đi tìm đại phu, chỉ trong chốc lát, thủ vệ đã ít đi hai phần ba.
Cố Thanh Hy dùng thuốc để che giấu hơi thở, lẳng lặng cảm nhận những thay đổi xung quanh.
Phía đông nam chỉ còn một người canh gác, là lối ra thông thoáng nhất.
Hay lắm!
Ngay khi mọi người đang căng thẳng, không kịp phản ứng thì Cố Thanh Hy búng ra một cây châm độc.
Độc này không khiến người tử vong, chỉ làm người ta không cách nào nhúc nhích trong một khoản thời gian ngắn.
Lòng bàn chân Cố Thanh Hy như bôi mỡ, một châm bắn chính xác vào ám vệ ở hướng đông nam, nàng cười nói: “Các bạn nhỏ à, không ai dạy các ngươi là đừng nên tin người lạ à?”
Thoáng cái, Cố Thanh Hy đã vọt đi khá xa, thị vệ của Vương phủ cùng ám vệ ráo riết đuổi theo, nhưng lại bị Phù Quang ngăn cản.
Mãi một lúc lâu sau, Cố Thanh Hy mới dừng lại, cười một cách khoái chí.
Oắt con, muốn giam giữ nàng à, luyện thêm vài năm nữa đi!
“Chủ tử”, Phù Quang vội chạy đến, trên khuôn mặt trẻ con lấm tấm những giọt mồ hôi.
“Sao lâu vậy?”
“Thủ hạ của Chiến Thần rất khó giải quyết, phải phí một phen công phu mới thoát ra được”, nếu không phải bởi một đám người không rõ lai lịch đột ngột ra tay ngăn cản thì e là hắn ta chạy không thoát.
Phù Quang cảm thấy có hơi kỳ quái.
Rốt cuộc đám người vừa xuất hiện kia là ai, sao lại có võ công cao cường như vậy? Mà bọn họ ra tay không chút kiêng nể, mỗi một chiêu đều muốn đòi mạng.
“Chủ tử, dường như thủ hạ của Chiến Thần đụng phải một chút rắc rối, có lẽ là kẻ thù tìm tới cửa”.
“Thủ hạ của Dạ Mặc Uyên có thể đánh thắng đám người kia không?”
“Võ công hai bên đều rất cao, tuy nhiên, đang trên địa bàn của Chiến Thần, thủ hạ của ngài ấy sẽ không chịu thiệt”.
“Đã không chịu thiệt thì mặc kệ bọn họ, giờ đến núi Vọng Hồn xem thử bà Diệp đã được cứu chưa”.
“Vâng!”
Trong một gian phòng thanh lịch tại một khách điếm ở ngoại thành.
Dạ Mặc Uyên ngồi tựa lưng trên ghế, trước mắt hắn là một cái bản đồ, bên cạnh có một nam tử mặc áo xanh đang tặc lưỡi ca thán: “Hơn mười năm nhẫn nhịn, nay lại vì một nữ nhân mà vứt bỏ tất cả, ngươi muốn làm vậy thật ư?”
Tuổi của nam tử áo xanh không lớn, chỉ độ khoảng 20, dung mạo cực kỳ điển trai, phong thái vô cùng lịch lãm, khí thế hiên ngang, mỗi một cái giơ tay nhấc chân đều để lộ sự cao quý, khiến người ta không dám khinh thường.
Hắn ta đang cười, nhưng ẩn trong nụ cười là sự lo âu.
Dạ Mặc Uyên cụp mắt, thản nhiên nói: “Bổn vương tự biết đúng mực”.
“Đúng mực? Thế nào là đúng mực? Ngươi xuất binh đánh phân bộ Lan kỳ, tương đương với việc công khai trở mặt cùng Ma chủ. Chớ có quên, kẻ thù của ngươi vẫn luôn quan sát ngươi đấy!”
Dạ Mặc Uyên không phản ứng, sâu trong mắt hắn không để lộ một chút cảm xúc nào.
Tô Mộc, nam tử áo xanh, cười khẩy: “Tu La Môn, Ma tộc và ngươi luôn đứng ở thế chân vạc, không xâm phạm lẫn nhau. Một khi thế cục này bị phá vỡ, hai hổ giao tranh, chắc chắn Thiên Phần tộc sẽ thừa dịp nhảy vào”.
“Thiên Phần tộc là Cổ tộc ngàn năm, nội tình thâm hậu, võ công của tộc trưởng sâu không lường được, không hề thấp hơn ngươi. Trong tộc còn có rất nhiều trưởng lão tài ba, thậm chí còn có thái thượng trưởng lão. Nghe đồn, thiếu tộc chủ của Thiên Phần tộc không hổ là hậu sinh khả úy, võ công của hắn ta không hề thua kém tộc trưởng. Dù thủ hạ của ngươi có tài giỏi cỡ nào đi nữa thì ngươi cảm thấy có thể so với bọn họ không?”
“Huống chi thế lực của Thiên Phần tộc cực kỳ phức tạp, mỗi một quốc gia đều có người của bọn họ. Dạ quốc… à, nếu không có ngươi thì Dạ quốc đã sớm bị các quốc gia khác chia cắt rồi, sao tiểu hoàng đế còn có thể hưởng thái bình thịnh vượng như bây giờ!”
Dạ Mặc Uyên gằn giọng nói: “Ta thấy ngươi rảnh rỗi quá rồi!”
Tô Mộc vuốt tay áo rộng thùng thình, lười biếng ngồi tựa người trên ghế, ưu nhã ăn trái cây, nụ cười trên môi như có như không.
“Ta cũng thấy mình quá rảnh rồi, ngươi đã không gấp thì ta gấp làm gì. Tuy nhiên… ngươi thật sự cam tâm à?”
Dạ Mặc Uyên cùng Thiên Phần tộc vốn có mối thù sâu nặng, không đội trời chung.
Hắn chịu khổ nhiều năm như vậy, đến nỗi người thân đều chết hết, tất cả đều do Thiên Phần tộc ban tặng.
Dạ Mặc Uyên giả vờ đau bệnh suốt những năm qua cũng chỉ vì muốn Thiên Phần tộc giảm bớt đề phòng với mình.
Hôm nay, khó khăn lắm mới tìm ra tung tích của tộc trưởng Thiên Phần tộc, cũng đã sắp xếp kế hoạch tiến đánh bọn họ xong xuôi, nào ngờ chỉ vì một nữ nhân mà quay đầu trêu chọc Ma tộc.
A…
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!