Thanh Phong vắt hết óc nghĩ cách từ chối, nào ngờ Cố Thanh Hy lại bảo.
“Được rồi, nhìn bộ dạng đáng thương của ngươi kìa, ta không làm khó ngươi nữa, ngươi đi lấy bánh ngọt cho ta ăn đi”.
“Hả…”, vương phi dễ nói chuyện như thế từ khi nào vậy?
“Hả cái gì, không cho phép ta ra ngoài, còn không cho ta ăn bánh ngọt hay sao?”
“Thuộc hạ không dám, thuộc hạ cho người đi lấy bánh ngọt ngay đây ạ”.
“Á… Ở bên đó có một con rắn”, Cố Thanh Hy đột nhiên hoảng sợ thốt lên.
Thanh Phong cảm thấy khó hiểu, nói chuyện và hành động rất cẩn thận.
Nhưng dù hắn ta có cẩn thận đến đâu vẫn bị Cố Thanh Hy lừa gạt.
Khi hắn ta quay đầu lại nhìn con rắn, Cố Thanh Hy cắm một cây ngân châm vào huyệt ngủ của hắn ta.
Mẹ nó…
Hắn ta biết vương phi không tốt bụng vậy đâu mà.
Thanh Phong cố giữ tỉnh táo, há miệng định gọi người nhưng lại bị Cố Thanh Hy điểm huyệt câm.
Trước khi ngất xỉu, hắn ta nghe thấy câu nói đầy kiêu ngạo và đắc ý của Cố Thanh Hy.
“Ta đã bảo ngươi vừa ngu vừa dốt mà ngươi không tin”.
“…”
“Cho ta mượn quần áo của ngươi một lát”.
Người chợt mát lạnh, Thanh Phong mơ màng cảm nhận được quần áo của mình bị cởi ra.
Hắn ta muốn tự tử luôn cho rồi.
Chủ tử cưới một vị vương phi gì vậy?
Sao một nữ nhân lại có thể tự ý cởi quần áo của nam nhân chứ?
Mắt tối sầm lại, Thanh Phong hoàn toàn ngất đi.
Cố Thanh Hy nhanh chóng mặc quần áo của Thanh Phong vào, học theo giọng điệu của hắn ta, lớn tiếng nói.
“Vương phi nương nương, người nhìn lầm rồi, đây không phải là rắn, vương phủ không thể có rắn được, thuộc hạ đi lấy bánh ngọt cho người đây ạ”.
Cố Thanh Hy vểnh tai tập trung lắng nghe.
Các cao thủ bên ngoài đều không có động tĩnh gì.
Sau đó nàng mới dịch dung thành Thanh Phong, nhân cơ hội lẻn ra ngoài.
Mấy ngày nay ở trong phủ Dạ Vương, Cố Thanh Hy đã rất quen thuộc với địa hình nơi này.
Nàng quen đường quen xá lần mò ra ngoài, vừa ra khỏi sân đã bị mấy tên hộ vệ ngăn cản.
“Vương phi muốn ăn bánh quế hoa Đông Phúc, các ngươi mau tránh ra”.
“Vương gia có lệnh, không ai được rời sân nửa bước, đặc biệt là người, vương phi nương nương”.
Mẹ kiếp.
Nàng đã dịch dung, sao những người này vẫn có thể nhận ra?
Dường như biết được thắc mắc của nàng, hộ vệ giải thích.
“Thanh Phong đại nhân luôn tuân theo mệnh lệnh của vương gia, ngài ấy nhất định sẽ không rời khỏi Khởi Nguyệt Các, hơn nữa vương gia đã đặc biệt căn dặn vương phi giỏi trận ngũ hành bát quái, thuật dịch dung, thuật nguỵ biện, bất kỳ ai muốn rời khỏi sân này đều có thể là do vương phi dịch dung giả trang”.
“…”
Cố Thanh Hy sầm mặt lại.
Phân tích con người nàng cặn kẽ như vậy sao?
“Vậy là nếu ta cố chấp muốn ra ngoài, các ngươi sẽ đánh gãy chân chó của ta đúng không? Hay là đánh chết đứa nhỏ trong bụng ta, sau đó lấy mạng ta?”
“Thuộc hạ không dám, nhưng vương gia đã căn dặn, nếu vương phi rời khỏi Khởi Nguyệt Các thì sẽ đánh gãy chân của Thu Nhi cô nương”.
Cố Thanh Hy cười khẩy: “Hôm nay ta sẽ để lại lời nói ở đây, ta nhất định phải ra khỏi Khởi Nguyệt Các, nếu các ngươi dám đánh gãy chân Thu Nhi, ta sẽ lập tức phá đứa nhỏ trong bụng. Nếu ngươi không tin thì có thể thử xem, dù sao vốn dĩ ta cũng không muốn có đứa nhỏ này”.
Đám hộ vệ biến sắc, vẻ mặt thoải mái hơn.
Cố Thanh Hy tiếp tục nói: “Còn nữa, Thu Nhi chỉ là một nha hoàn thôi, nàng ta vụng về như thế, ta tìm nha hoàn khác chẳng phải tốt hơn à? Ngược lại nếu đứa nhỏ trong bụng ta không còn nữa thì sẽ không có đứa thứ hai, đây là đứa con duy nhất của vương gia, các ngươi suy nghĩ cho cẩn thận”.
Cấp trên có lệnh, vương phi nương nương nói chuyện có thể đổi trắng thay đen, dù nàng có nói gì cũng nhất quyết không được cho đi.
Nhưng bây giờ họ không dám cược, dù sao đây cũng là đứa con duy nhất trước mắt của vương gia, hơn nữa vương phủ rất quan tâm đứa nhỏ này.
“Đi báo cho Giáng Tuyết đại nhân, mời ngài ấy đến đây một chuyến”.
Cố Thanh Hy giận không thể tả.
Giáng Tuyết còn ở trong phủ?
Vậy chẳng phải là Dạ Mặc Uyên cũng còn ở trong phủ sao?
“Đưa ta đi gặp vương gia”, Cố Thanh Hy nổi giận.
“Vương gia không ở trong phủ, nếu vương phi nương nương muốn tìm vương gia, không bằng ở Khởi Nguyệt Các đợi một lát, thuộc hạ sẽ phái người báo cho vương gia ngay”.
Cố Thanh Hy cười xì.
Coi nàng là kẻ ngốc à?
Dạ Mặc Uyên có hai cận vệ.
Một người là Thanh Phong, được điều động tới để bảo vệ nàng.
Một người là Giáng Tuyết.
Thanh Phong không có ở bên, Dạ Mặc Uyên không thể không giữ Giáng Tuyết bên cạnh mình.
Phẫn nộ lên tới đầu, mềm không được, Cố Thanh Hy quyết định dùng biện pháp cứng.
Nàng thi triển khinh công bay thẳng ra ngoài, đám hộ vệ đã ngờ trước được việc nàng sẽ sử dụng khinh công, họ chia nhau ra mỗi người một hướng để ngăn cản Cố Thanh Hy.
Tất cả thị vệ do Dạ Mặc Uyên để lại đều là cao thủ.
Nhưng trong trận này thực lực hai bên lại ngang nhau.
Bởi vì khinh công của Cố Thanh Hy quá cao, thuộc hạ của Dạ Mặc Uyên lại kiêng dè, không dám làm gì nàng nên mới tạo thành cục diện cân sức ngang tài.
Cố Thanh Hy đột nhiên ôm bụng, nhăn mặt: “Ai da, bụng ta đau chết mất, có khi nào là sẩy thai không?”
Một câu nói khiến đám hộ vệ lập tức biến sắc.
Cố Thanh Hy nhân cơ hội rắc một nắm phấn độc, sau đó chuồn mất.