Cố Thanh Hy cạn lời: “Bình thường ngươi ra ngoài đều không mang theo tiền sao?”
“Cơ bản đều không mang”.
“Vậy ngươi ăn gì, ở đâu?”
“Thuộc hạ là ám vệ, mục đích là bảo vệ sự an toàn của chủ tử, cho nên bình thường luôn ẩn nấp trong bóng tối không có chỗ ngủ cố định. Còn ăn thì tùy tiện no bụng là được”.
“…”
Cố Thanh Hy thở dài: “Sau này ngươi không cần nấp trong bóng tối nữa, mệt biết bao, đi theo bên cạnh ta luôn đi”.
“Vâng”.
Cố Thanh Hy chìa tay với Diệp Phong: “Có bạc không, cho ta mượn trước một ít, hôm khác trả cho ngươi”.
Diệp Phong che miệng khẽ ho, gương mặt vô cùng tuấn tú lộ ra vẻ lúng túng.
Nhìn vẻ mặt hắn ta, Cố Thanh Hy choáng váng.
“Ngươi cũng không có tiền hả?”
“Chuyện này… Xin lỗi, Diệp Phong nhà nghèo, trong túi không có tiền”.
Cố Thanh Hy nhất thời không nói được lời nào.
Bên một cây liễu ở bên cạnh khách điếm.
Đám người Cố Thanh Hy mấy ngày mấy đêm ăn uống tiết kiệm, lại lặn lội đường xa, ba người đều mệt đến choáng váng, tìm vài tảng đá ngồi xuống nghỉ ngơi.
Bọn họ vốn chỉ muốn nghỉ ngơi một lúc rồi tìm cách khác kiếm bạc.
Không ngờ người qua đường nhìn thấy ba người họ thì lắc đầu thở dài, ném cho họ một hai đồng, xem bọn họ như ăn mày.
Da đầu đám người Cố Thanh Hy lại tê rần.
Phù Quang đứng dậy, sốt ruột nói: “Chủ tử, thuộc hạ đi tìm chút gì cho người ăn”.
Diệp Phong cũng đứng dậy, xấu hổ nói: “Ta đi tìm xem có việc vặt gì làm không, kiếm chút tiền lấp đầy bụng”.
Bị người khác hiểu lầm là ăn mày, cứ để người khác bố thí cho bọn họ như vậy, chuyện này bọn họ không làm được.
Cố Thanh Hy hai tay kéo hai người, ngăn bọn họ lại, lạnh giọng nói: “Tìm việc cái gì, tìm thức ăn cái gì, ngồi xuống, không thấy người dân ở đây nhiệt tình với chúng ta thế nào à?”
Dưới trọng lực, hai người đều bị kéo ngồi xuống.
“Keng…”
Một bà lão tóc bạc phơ ném ba đồng tiền đến trước mặt bọn họ, thở dài: “Tuổi nhỏ mà đã bị bại liệt, đúng là đáng thương, cầm lấy đi mua thức ăn đi”.
“Đa tạ bà bà”, Cố Thanh Hy cười ngọt ngào, nhặt ba đồng tiền lên.
“Keng…”
Lại có người ném một đồng tiền tới, khinh thường liếc mắt nhìn Phù Quang và Diệp Phong.
“Không cụt tay cũng không cụt chân, ở đây làm ăn mày kiếm ăn, không biết xấu hổ, cũng đâu phải què mất một chân giống như tiểu cô nương này”.
Phù Quang và Diệp Phong như ngồi trên đống lửa.
Bọn họ thực sự không ngồi yên được nữa, vừa định đứng dậy thì lại bị Cố Thanh Hy kéo ngồi xuống.
“Chủ tử, thật là mất mặt quá”, Phù Quang kháng nghị.
“Mất mặt chỗ nào? Một bên tình nguyện cho, một bên tình nguyện lấy, cũng đâu phải chúng ta cướp của bọn họ”.
“Nhưng mà…”
“Ngoan, cố gắng hét to lên, kiếm thêm chút bạc, tối nay tỷ tỷ sủng ngươi”.
Phù Quang sợ đến mức suýt chút nữa ngã quỵ.
Sủng hắn ta?
Sủng hắn ta là ý gì? Vì sao hắn ta lại cảm thấy lạnh cả sống lưng?
Mặc dù Cố Thanh Hy nói vậy, nhưng đôi mắt đen trắng rõ ràng thỉnh thoảng lại nhìn sang khách điếm Bình An ở đối diện.
Diệp Phong nhìn theo nàng, thấy cứ cách một lúc lại có một nhóm nhân sĩ giang hồ đi vào khách điếm Bình An.
Huyệt Thái Dương của những người này đều nhô cao, vừa nhìn đã biết là cao thủ.
Điều làm hắn ta chú ý là ai cũng lén lút, giống như sợ người khác nhận ra bọn họ. Lúc đi vào khách điếm, bọn họ luôn ngẩng đầu nhìn quanh, xem có ai khả nghi phát hiện bọn họ vào khách điếm hay không.
Diệp Phong ngạc nhiên.
Trong số những người này, hắn ta nhận ra được vài người, đều là một trong những đại ác nhân, thường xuyên định cư tụ tập ở núi Lạc Hồn.
Sao bọn họ lại đến đây?
Nhìn dáng vẻ bọn họ giống như chuẩn bị bàn bạc âm mưu đại sự gì đó.
Phù Quang đỏ mặt, rụt rè xin ăn.
Cố Thanh Hy thì chống cằm, thỉnh thoảng ngáp một cái, nghiêng đầu hỏi: “Ngươi nói xem, có phải trấn Thanh Hồng sắp có chuyện lớn xảy ra không?”
“Có lẽ vậy”, rất nhiều người đi vào khách điếm Bình An đều là đại nhân vật xưng bá một phương.
Không có chuyện quan trọng, người bình thường rất khó mời bọn họ cùng tới đây.
“Vậy ngươi nói xem chúng ta có cần trợ trận cho bọn họ không?”
Diệp Phong nghe ra cái gọi là trợ trận nghĩa là đi xem trò vui.
“Nơi này có không ít người của Ma tộc, chuyện không liên quan đến chúng ta vẫn nên bớt can thiệp”, Diệp Phong nói.
“Ngươi nói xem cỏ Địa Ngục có khả năng ở trên người bọn họ không? Hoặc là bọn họ có biết cỏ Địa Ngục đang ở đâu không?”
Cố Thanh Hy đang chống cằm bỗng hạ tay xuống, huýt sáo: “Đi, chúng ta đi lấp đầy bụng”.
“Chủ tử, chỉ có mười lăm đồng, e rằng không đủ lấp bụng”.
Cố Thanh Hy nhắm mắt, lần mò nhẫn không gian một hồi, tìm được một thỏi bạc vụn nhỏ nhất, nhưng cũng đủ mười lượng bạc.
Nàng lập tức ném nó cho Phù Quang: “Tìm một quầy hàng đổi mười lượng bạc thành bạc vụn một lượng”.
Phù Quang ngạc nhiên há hốc miệng.
Sao hắn ta lại quên mất nhẫn không gian của chủ tử, nàng cất giấu không ít bạc ở trong đó.
Hắn ta cúi đầu nhìn mười lăm đồng ít đến đáng thương trong tay mình, phát hiện mình bị chủ tử lừa rồi.