Trước đó nghe Lạc kỳ thủ nói, hình như Diệp Phong cũng được đưa đến vào giờ Tý.
Lão già đó chơi nhiều mỹ nam mỹ nữ như thế trong một đêm mà không sợ mệt chết.
“Các ngươi ở đây lâu rồi, có biết Diệp Phong bị giam ở đâu không?”
“Ta biết, hắn bị giam ở tầng bảy, là tầng cao nhất của tháp”.
“Ta hỏi các ngươi một vấn đề nữa, các ngươi biết có bao nhiêu người bị giam trong toà tháp này không?”
“Chúng ta không rõ lắm, nhưng ít nhất cũng gần một trăm người. Ngoại trừ toà tháp này, mấy toà tháp khác cũng đang giam giữ không ít người”.
Cố Thanh Hy và Dịch Thần Phi nhìn nhau, cả hai đều thấy được vẻ khó xử từ trong mắt đối phương.
Chỉ cứu một mình Diệp Phong thì có lẽ còn có thể.
Nhưng để dẫn mấy trăm người thoát khỏi Ma tộc được canh phòng nghiêm ngặt, cao thủ nhiều như mây thì độ khó quá lớn, căn bản không thể làm được.
Có lẽ vì nhận ra họ không muốn, đám người hầu lần lượt quỳ xuống, dập đầu cầu xin.
“Xin các ngươi hãy thương tình mà cứu chúng ta, người nhà chúng ta đang chờ chúng ta. Nếu chúng ta bị đưa đến núi chính, thứ chờ đợi chúng ta chỉ có cái chết. Người nhà của ta còn cần ta, ta không thể chết được”.
“Đúng đó, gia đình ta còn gia gia nãi nãi lớn tuổi cần chăm sóc, cha nương ta chết sớm, gia gia nãi nãi chỉ có một người thân là ta thôi”.
“Ta không có gia gia nãi nãi, cũng không có phụ thân và mẫu thân, ta chỉ có một người muội muội năm tuổi. Con bé còn rất nhỏ, nếu ta không thể về, ta thật sự không dám tưởng tượng một mình con bé có thể làm gì được”.
Mọi người lần lượt lau nước mắt, họ vừa sợ hãi vừa lo lắng.
Cố Thanh Hy ngước lên nhìn Dịch Thần Phi.
Dịch Thần Phi kéo nàng sang một bên, nhỏ giọng nói: “Nha đầu, muội đừng làm bậy. Nơi này là Ma tộc, có thể cứu được Diệp Phong hay không còn không biết, dẫn theo nhiều người như vậy, chúng ta chắc chắn không thể ra ngoài”.
“Ta biết là rất khó, nhưng nếu không thử thì làm sao biết không thể ra được?”
Dịch Thần Phi há miệng muốn nói gì đó, Cố Thanh Hy đã chặn miệng hắn ta.
“Thần Phi đại ca, nếu hôm nay không thử cứu họ ra ngoài, chỉ sợ cả đời này ta sẽ tự trách mình”.
“Vậy nên… muội nhất quyết phải cứu sao?”
“Nhất định phải cứu, có điều… chúng ta chưa chắc không có cơ hội. Lúc đến đây ta đã điều tra kĩ càng, chúng ta ra ngoài bằng đường cáp treo chỉ qua năm, sáu phong hoả đài. Chúng ta chỉ cần qua được mấy phong hoả đài đó là có thể thuận lợi rời khỏi Ma tộc”.
Dịch Thần Phi dở khóc dở cười.
Phong hoả đài của Ma tộc được canh phòng nghiêm mật, cơ quan nhiều vô số kể, nàng tưởng đi qua dễ lắm sao?
Nhưng hắn ta lại nhìn thấy dáng vẻ Cố Thanh Hy cười rất tự tin, không hề có chút sợ hãi.
Dịch Thần Phi chợt nghĩ tới gì đó: “Muội có cách qua hả?”
Không phải võ công của nàng đã bị mình phong ấn rồi sao?
Lẽ nào nàng đã phá giải phong ấn?
Không, trên người nàng không có nội lực dao động, rõ ràng vẫn chưa phá giải phong ấn.
“Ẩn sĩ luôn có diệu kế”, Cố Thanh Hy cười gian trá, nhìn bóng người thưa thớt ngoài tháp bằng ánh mắt sáng ngời.
Dù Dịch Thần Phi có nghĩ thế nào cũng không thể nghĩ ra nàng có thể dùng cách nào để rời đi?
Nếu là trước đây, với võ công của nàng, muốn dẫn nhiều người như vậy rời đi thì có lẽ còn có khả năng, nhưng bây giờ…
Dù trong lòng rất thắc mắc nhưng Dịch Thần Phi vẫn chọn tin tưởng nàng.
“Có bao nhiêu phần trăm cơ hội?”
“Chín mươi phần trăm”.
Chín mươi phần trăm?
Nhiều vậy sao?
Cố Thanh Hy bổ sung thêm một câu: “Chín mươi phần trăm cơ hội không ra ngoài được”.
“…”
“Nhưng ít nhất thì vẫn còn mười phần trăm, không phải sao?”
Dịch Thần Phi không biết nói gì ngoài việc cười gượng.
Cố Thanh Hy bảo đám người hầu yên lặng chờ tại chỗ, đợi họ tới đây tiếp viện.
Sau đó nàng và Dịch Thần Phi tìm đường đi lên tầng bảy của toà tháp.
Đã sắp đến giờ Tý, thời gian vô cùng cấp bách, nhưng Dịch Thần Phi lại không chịu ra ngoài trong bộ dạng này, bèn tìm cơ hội đánh ngất một tên kỳ thủ, thay đồ của hắn ta mới chịu đi.
Cố Thanh Hy bĩu môi: “Quá uổng cho dáng người này, mặc lụa trắng vào đẹp biết bao”.
“Sau này muội đừng nhắc lại chuyện lụa trắng nữa”.
“Được thôi, vậy huynh đồng ý với ta một điều kiện”.
Dịch Thần Phi cảnh giác nhìn nàng chằm chằm, không biết nha đầu xấu xí này lại muốn làm gì mình.
Cố Thanh Hy vỗ vào ngực hắn ta, ý bảo hắn ta yên tâm: “Ta không bắt huynh làm những việc trái với nghĩa hiệp nữa đâu, chuyện là… huynh có thể múa thoát y cho ta xem không?”
“Khụ khụ…”
Dịch Thần Phi suýt chút nữa sặc nước miếng.
Hắn ta tiếp tục bước về phía trước, cố gắng che giấu sự lúng túng của mình.
“Nam nữ thụ thụ bất thân”.
“Huynh không trả lời, ta coi như huynh đồng ý rồi nhé”.
“…”
Hắn ta không trả lời khi nào?
Chẳng phải đã bảo nam nữ thụ thụ bất thân rồi sao?
Vài tiếng bước chân vọng lại từ xa, chậm rãi đến gần họ.
Dịch Thần Phi và Cố Thanh Hy chia ra đứng ở hai bên, thẳng lưng canh giờ cổng tháp.
“Hai người các ngươi đem số rượu này lên tầng bảy, tốc độ nhanh một chút. Nếu làm chậm trễ chuyện của Giang đàn chủ, để xem ta sẽ trừng phạt các ngươi như thế nào”.
Lưu quản sự dẫn vài tên kỳ thủ đặt mấy chục vò rượu xuống đất, sau đó chửi đổng rời đi.
“Rõ ràng đã nói là đưa năm người hầu qua, đột nhiên tăng lên hai mươi người mà không báo trước một tiếng, hại ta bận rộn muốn chết suốt cả đêm”.
Cố Thanh Hy kinh ngạc.
Nhiều rượu vậy ư?
Cho ai uống nhỉ?
Trong lòng thắc mắc, nhưng ngoài mặt nàng vẫn cúi đầu khom lưng: “Vâng… Thuộc hạ đem đi ngay đây ạ”.
Họ đang lo lắng không tìm được cơ hội lẻn vào tầng bảy, không ngờ cơ hội lại tự đưa tới cửa.
Cố Thanh Hy và Dịch Thần Phi mang rượu bước lên tầng bảy một cách quang minh chính đại.
Vừa bước vào, Cố Thanh Hy đã nhìn thấy cảnh tượng khiến nàng phẫn nộ.
Diệp Phong bị trói thành hình chữ “nhân”, cả hai tay và hai chân đều bị trói bằng xích sắt.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!