“Sao có thể chứ? Ta đã nhờ rất nhiều mối quan hệ mới bảo bạn bè tra giúp ta được, các ngươi không tin có thể đích thân đi hỏi mấy ông chủ của tửu lâu kia đi”.
“Không phải hắn tài hoa hơn người sao? Dựa vào bút mực trong tay chẳng lẽ không kiếm được tiền? Hết lần này đến lần khác lại phải đi làm mấy việc hèn mọn để kiếm sống”.
“Đây tính là gì, hắn còn làm cầm sư của Vô Ưu Quan mà, các ngươi vẫn nhớ chứ, hồi trước Vô Ưu Quan có một cầm sư mới đến vô cùng lợi hại, một đêm chỉ gảy một khúc, vì cầm sư đó đến, việc làm ăn của Vô Ưu Quan tốt hơn nhiều so với trước kia, cầm sư đó chính Diệp Phong”.
“Cái gì… sao có thể… Diệp Phong nhìn lạnh lùng cao ngạo, làm sao có thể đi đến nơi như Vô Ưu Quan làm cầm sư chứ, nhất định ngươi nhầm rồi”.
“Biết người biết mặt nhưng không biết lòng, sao ngươi biết hắn sẽ không đi”.
Người của học viện hiếu kỳ vây xung quanh, bọn họ tò mò hỏi: “Thật hay giả vậy? Ngươi sẽ không nói liều ấy chứ”.
“Tiểu thiếp thứ tám ta mới nạp chính là đứng đầu bảng trong Vô Ưu Quan, nàng nhìn thấy bức họa của Diệp Phong, chính miệng nói với ta, ban đầu ta cũng không tin, vì vậy ta đã mang bức họa đến Vô Ưu Quan, các ngươi đoán xem, người của Vô Ưu Quan đều nói người đó chính là Diệp Phong, là cầm sư chỗ bọn họ”.
Vèo…
Mọi người hít lấy hơi lạnh.
Trong nhận biết của bọn họ, chỉ cần là một tên hầu ở Vô Ưu Quan, tất cả đều là người mua vui hèn hạ.
Mặc dù thân phận của Diệp Phong không cao, nhưng dù sao cũng là học sinh của học viện Hoàng Gia, làm sao có thể đi đến nơi đó.
Cái này nếu truyền đi, con đường làm quan của Diệp Phong sẽ chẳng còn gì nữa.
Một công tử bừng tỉnh hiểu ra: “Thì ra là vậy, ta đã nói làm sao cầm sư Vô Ưu Quan mời đến làm sao có thể gảy đàn hay như vậy, hóa ra là Diệp Phong đàn, hắn đàn quả thật dễ nghe”.
“Không phải hoàng thượng đã thưởng cho hắn rất nhiều vàng bạc châu báu ư? Sao hắn còn đến Vô Ưu Quan gảy đàn?”
“Aiz, cũng không hiểu, không ngoài hai khả năng, thứ nhất, hắn có lòng tham không đáy, muốn kiếm nhiều tiền hơn. Thứ hai, do hắn háo sắc, chìm đắm trong trụy lạc, muốn đến đó chơi gái”.
“Không ngờ Diệp Phong lại là hạng người như vậy, chúng ta đều bị vẻ bề ngoài của hắn lừa rồi”.
Cố Thanh Hy nghe mà không thể nhịn được nữa, nàng trực tiếp đi đến trước mặt bọn họ, từ trên cao nhìn xuống, nàng cười như không cười: “Không ngờ Diệp Phong lại là loại người như vậy”.
Người đó nghe mà không hiểu, vẫn còn ba hoa chích chòe.
“Đương nhiên là tham tiền háo sắc, bề ngoài một kiểu sau lưng một kiểu, còn tàn nhẫn thích giết chóc, từ đầu đến cuối hắn chính là một tên…”
“Bộp…”
Lời chưa dứt, trên mặt người đó bị đánh một quyền đầy hung ác, sức lực lớn, trực tiếp đánh rụng cả răng hắn.
Máu và răng cùng rớt xuống, người nọ sững sờ, hồi lâu mới che đi khóe miệng đang đau đớn, hắn ta giận dữ nói: “Cố Thanh Hy, sao cô lại đánh ta”.
Cố Thanh Hy xoa xoa tay vừa đánh đau, nàng kiêu căng cười một tiếng: “Người đáng đánh chính là ngươi, nếu để ta nghe thấy các ngươi dám nói xấu Diệp Phong một câu, đến lúc đó thứ đánh rớt không đơn giản là một cái răng đâu”.
Người bị đánh là biểu đệ của Lý Hằng, Lý Hằng giận dữ: “Cố Thanh Hy, Diệp Phong cho cô lợi ích gì mà đáng để cô bảo vệ hắn hết lần này đến lần khác như vậy”.
“Bổn tiểu thư trời sinh thích bênh vực kẻ yếu, làm sao hả, ngươi có ý kiến gì”.
“Cố Thanh Hy, ta nhịn cô lâu rồi. Hôm nay cô đánh biểu đệ ta một quyền, nếu cô không thể tự đánh mình mười quyền, ta sẽ đánh cho cô nằm bẹp xuống đất”.
“Ha…”
Cố Thanh Hy giống như nghe thấy chuyện cười, trong mắt trắng đen rõ ràng đều hiện ra vẻ giễu cợt khinh bỉ.
“Xem ra cô cần người khác điểm chút màu sắc cho cô nhìn. Người đâu, chăm sóc cô ta thật tốt cho bổn thiếu gia, ta muốn cô ta quỳ xuống đất học tiếng chó sủa lợn kêu, ta muốn cô ta phải hối hận khi đối đầu với ta”.
Lời Lý Hằng còn chưa nói hết, chỉ nghe thấy mấy tiếng ầm ầm ầm liên tục đập xuống đất.
Ngay sau đó là từng tiếng kêu thảm thiết như giết heo.
Hắn ta ngạc nhiên ngẩng đầu lên, nhìn thấy một đảm tiểu đệ của mình không biết từ lúc nào đã bị Cố Thanh Hy ném ra ngoài, từng người ôm cánh tay với bắp đùi gào khóc thảm thiết.
Cái này…
Nàng ra tay thế nào vậy?
Một đám tiểu đệ đều có võ nghệ phòng thân mà.
Cố Thanh Hy bước từng bước một đến trước mặt hắn ta, nàng cười lạnh: “Ngươi cút ra ngoài cho ta, hay để ta ném ngươi ra ngoài”.
Lý Hằng nuốt nước miếng: “Ta nói cho ngươi biết, ta chính là đích truyền công của phủ Quốc Công đấy… A…”
Lời nói chưa dứt, Lý Hằng liền bị Cố Thanh Hy như xách gà con ném ra ngoài cửa sổ, liên tục đập người xuống đất, đau đến mức khiến hắn ta nhe răng trợn mắt
“Đau chết ta mất, Cố Thanh Hy, đồ tiện nhân nhà cô, ta…”
“Bốp bốp bốp bốp…”
Cố Thanh Hy tay năm tay mười, một hơi liền cho hắn ta mấy chục cái bạt tai, đánh cho Lý Hằng thành cái đầu heo ngay tại chỗ.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!