Diệp bà bà bỗng nắm lấy tay Cố Thanh Hy, cầu xin: “Cô nương, ta biết học viện Hoàng gia xảy ra một vài chuyện, cũng biết học viện Hoàng gia có người vu oan Diệp Phong giết người, nhưng ta rất hiểu Diệp Phong, bình thường ngay cả con kiến thằng bé cũng không nỡ giết, sao có thể giết người được, chuyện này chắc chắn có hiểu lầm”.
“Đứa bé Diệp Phong kia, cho dù người khác hành hạ nó thế nào, nó cũng chưa từng thù hận. Năm đó những kỳ thủ kia bao nhiêu lần đánh Diệp Phong đến thoi thóp, thậm chí tàn nhẫn sát hại những nô lệ lớn tuổi nuôi dưỡng Diệp Phong lớn lên, nhưng lúc bọn họ gặp nạn, bị tất cả mọi người xa lánh, thậm chí là muốn giết bọn họ trả thù, Diệp Phong vẫn ra tay giúp đỡ, bảo vệ bọn họ bằng hết khả năng của mình”.
“Còn nữa, từ nhỏ đến lớn thằng bé gần như chưa từng được ăn một bữa cơm no, nhưng dù thằng bé có đói bụng đến mức nào, thằng bé cũng không sát sinh, vì thằng bé nói vạn vật trong thiên địa đều có linh hồn”.
“Thằng bé có tài hoa, có bản lĩnh, nếu không có ta, có lẽ thằng bé sẽ có cách thoát khỏi sự khống chế của Ma tộc, nhưng thằng bé vẫn mang theo bà già này, chịu đủ khổ sở”.
“Nửa năm qua, thằng bé cõng ta đi qua thôn này đến thôn khác, cho dù cuộc sống của chúng ta có khó khăn đến mấy, thằng bé cũng không trộm một văn tiền, càng sẽ không làm chuyện xấu xa gì”.
“Ta chỉ cho thằng bé một cái bánh bao mà thằng bé còn đối xử với ta như thế, các ngươi nói xem, sao người như vậy có thể giết chết Viện trưởng có ơn với mình chứ?”
Nói xong câu cuối cùng, tâm trạng của Diệp bà bà rất kích động, giọng điệu nghẹn ngào, thậm chí còn quỳ xuống trước Cố Thanh Hy và Tiêu Vũ Hiên.
“Hai vị, ta biết thân phận ta thấp hèn, không xứng cầu xin hai người, nhưng ta vẫn muốn cầu xin hai người giúp Diệp Phong, nó là một đứa trẻ ngoan, nó không thể nào giết người được”.
“Bà, bà mau đứng dậy đi”.
Cố Thanh Hy đỡ Diệp bà bà dậy, nhưng bà ta kiên quyết không chịu đứng dậy, còn liên tục dập đầu thật mạnh.
“Ta cầu xin các ngươi, Diệp Phong bơ vơ không nơi nương tựa, ngoài bà già này, bên cạnh thằng bé không còn bạn bè người thân nào cả, thằng bé không giỏi ăn nói, người khác vu oan nó, nó cũng chỉ biết im lặng, sẽ không biện minh gì cho mình”.
“Ta biết hắn không giết người, chúng ta cũng muốn giúp hắn, bà à, bà mau đứng dậy đi, bà làm thế này không phải đang khiến chúng ta tổn thọ sao?”
Cố Thanh Hy dùng sức đỡ bà ta dậy, cho bà ta ngồi xuống ghế.
“Các ngươi… các ngươi thật sự tin tưởng thằng bé không giết người ư?”
“Đương nhiên rồi, nếu không chúng ta đến đây làm gì”.
Diệp bà bà không nói những lời này, nàng cũng tin.
Hôm nay nàng chỉ muốn chắc chắn rằng nàng đúng mà thôi.
Một người để mua vui không có tự do, sống ở nơi tăm tối nhất, đột nhiên có người cho hắn ánh sáng.
Nếu là người khác, e rằng đã bất chấp mọi thủ đoạn để bắt lấy chút ánh sáng tự do kia rồi.
Nhưng hắn ta vẫn có nguyên tắc của mình, lúc giành chuông Phá hồn với nàng rất nương tay.
Khi bị nàng đuổi giết còn không để ý đến tính mạng đỡ đao cho nàng.
Khi Ma tộc giết tới còn bất chấp hậu quả xin tha cho nàng.
Người như thế sao có thể là hung thủ giết người được.
“Bà yên tâm, chúng ta sẽ tìm ra hung thủ giết người, trả lại trong sạch cho Diệp Phong, nhưng bà có biết ai là người đã giết Viện trưởng và Dung phu tử không?”
Diệp bà bà lắc đầu.
Bà ta bị mù, không tiện đi lại, cả ngày ở trong thôn, sao có thể biết những chuyện đó được.
Sở dĩ bà ta biết Viện trưởng và phu tử bị giết là vì nghe các thôn dân nói.
“Vậy bà có biết ai có thể dịch dung thành Diệp Phong, hoặc có ai rất giống Diệp Phong không?”
“Hình như… Hình như chưa từng có ai dịch dung thành Phong Nhi cả, càng không có ai giống với Phong Nhi, Diệp Phong thanh tú anh tuấn, là mỹ nam nổi tiếng, nếu như có người giống với thằng bé, chắc trong kỳ đã biết rồi”.
Cố Thanh Hy thi thoảng gõ bàn, trong mắt lộ vẻ trầm tư.
Một lúc lâu sau đó, nàng mới chậm rãi cất lời: “Trước đó bà có nói, Diệp Phong vẫn luôn tìm kiếm phụ mẫu ruột của mình à?”
“Đúng thế, biết bao năm qua, thằng bé chưa từng từ bỏ, vẫn luôn tin rằng phụ mẫu bất đắc dĩ mới phải vứt bỏ mình”.
“Vậy tên của hắn…”
“Lúc mấy nô lệ phát hiện thằng bé trong giỏ là vào mùa thu, năm đó thằng bé bị đặt dưới gốc cây phong diệp trước khu nô lệ, cho nên mới đặt thằng bé là Diệp Phong, chắc cũng không ai biết cái tên này là do ai đặt”.
Sau khi rời khỏi thôn Tiểu Hà, trời đã tối.
Điều khiến bọn họ bất ngờ là Diệp Phong lại tìm đến.
Hắn ta đã thay một bộ quần áo mới, chất liệu không tốt, nhưng kiểu dáng lại rất đẹp.
“Quần áo của ngươi đây, ta đã giặt sạch rồi, nhưng có một chỗ bị rách, xin lỗi… Ngươi xem quần áo này bao nhiêu tiền, ta sẽ đền”.
Có lẽ vì môi sưng to quá, trên mặt còn có những dấu vết mờ ám và dấu bạt tai, nên Diệp Phong đeo một cái khăn che mặt màu đen, che đi khuôn mặt mình, chỉ để lộ một đôi mắt.
Tinh thần của hắn ta không được tốt lắm, trong mắt giăng đầy tia máu, vì vừa thay quần áo mới, nên không thể nhìn ra vết thương chồng chất trên người hắn ta.
Tiêu Vũ Hiên không quan tâm phất tay: “Chỉ là một bộ đồ thôi mà, rách thì rách thôi, vứt đi là được, ngươi đã khoẻ hơn chưa?”
“Khoẻ hơn nhiều rồi, cảm ơn”.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!