Trữ Vũ Đồng lấy ra một gói mì gói đặt trên bàn, nụ cười trên mặt Lý Ngạo Triết lập tức cứng đờ:
“Vũ Đồng, cái này...”
Trữ Vũ Đồng cúi đầu nói: “Anh Ngạo Triết, sáng nay anh ăn cái này trước đi được không?”
Nụ cười trên mặt Lý Ngạo Triết hoàn toàn sụp đổ: “Vũ Đồng, em đừng nói đùa với anh, cái này..."
Trữ Vũ Đồng nói: “Hôm nay em dậy muộn, nên...”
Lý Ngạo Triết lập tức khôi phục lại nụ cười: “À, không sao, nhất định là do gần đây công việc của em quá bận rồi, đúng lúc gần đây anh đang thèm mì gói, vẫn là Vũ Đồng hiểu anh nhất.”
Lý Ngạo Triết cầm mì gói liền rời khỏi phòng làm việc, nụ cười trên mặt trong nháy mắt liền lạnh xuống, đi tới chỗ góc hành lang, có một cái thùng rác, anh ta ném thẳng mì gói vào đó.
Trong phòng làm việc, Trữ Vũ Đồng hít một hơi thật sâu. Cô cảm thấy rất có lỗi với học trưởng Ngạo Triết. Cô mở lòng bàn tay ra, đang nắm lấy chính là bông hoa dại Lâm Kiên cài lên trên đầu cô, trong nháy mắt tất cả lo lắng trong lòng, phảng phất đều biến mất không thấy nữa. Cô lấy quyển sách mình thích nhất ra, cẩn thận từng lï từng tí kẹp bông hoa dại vào, sau đó bỏ vào trong ngăn kéo khóa lại...
Hạ Thiên Trúc và Đường Mạn Mạn đi làm, một mình Lâm Kiên nhàm chán đợi ở nhà, anh liền đi đến phố đồ cổ.
Đến phố đồ cổ, anh không còn nhìn thấy ông lão lừa người khác hôm qua nữa, tìm người gần đó hỏi thăm mới biết được, Lương Kim Quý đêm qua bị giết ở trong nhà.
Lâm Kiên tiếp tục đi dạo trên phố đồ cổ, ông chủ của những quầy hàng này kỳ thật đều không khác nhau lắm, nói thì chỉ có thể tin một phần, phương pháp lừa gạt người khác thay đổi đa dạng để trêu đùa, không khác lắm với Lương Kim Quý kia.
Lâm Kiên tìm vài người hỏi thăm, hỏi có biết nhà họ Lâm hơn hai mươi năm hay không. Theo sư phụ hắn nói, nhà họ Lâm năm đó là một gia tộc lớn, người trẻ tuổi không biết, nhưng những người già ở thành phố Thiên Châu thì nhất định biết, nhưng sau khi hỏi một vòng, thì lại không có ai từng nghe nói qua nhà họ Lâm.
Điều này rất kỳ quái, một gia tộc lớn như vậy, sao lại không có ai từng nghe nói qua chứ.
Chẳng lẽ sư phụ lầm rồi?
Lâm Kiên lấy điện thoại gọi cho sư phụ, sau đó lại gọi cho sư thúc. Điện thoại của sư thúc vậy mà lại có người bắt máy, sư thúc nói cho anh biết, sư phụ đến sơn động phía sau núi bế quan rồi.
Lão già này bế quan ngắn thì ba tháng, lâu thì ba năm, trong khoảng thời gian ngắn không có cách nào có thể biết đáp án.
Lâm Kiên hàn huyên đơn giản vài câu với sư thúc, sau đó liền cúp điện thoại. Trên đường phố đồ cổ lại không thấy được thứ gì tốt. Đồ hơi tốt một chút, thì giá đều cao đến dọa người.
Lâm Kiên đang chuẩn bị rời đi, thì lúc này có hai cô gái ngoại quốc đi ra từ tiệm đồ cổ bên cạnh, dáng dấp ngoài hai mươi tuổi, đi theo phía sau là hai vệ sĩ dáng người to lớn, còn có một nữ phiên dịch. Hai vệ sĩ đều là người phương Tây, còn nữ phiên dịch là người Thiên Châu.
Lâm Kiên ngừng lại, cũng không phải bởi vì hai cô gái ngoại quốc xinh đẹp cùng khí chất kia thu hút anh. 'Trên thực tế cô gái này cũng thật sự đẹp đến mức khiến người khác kinh diễm, cô ấy vừa xuất hiện, nửa ánh mắt của lượng người trên phố đồ cổ đều nhìn qua, nhưng trên người cô gái này có một tầng hắc khí.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!