Cao Chí Thành là một người đàn ông to lớn cao một mét tám, có tám khối cơ bụng, hai tay đầy cơ bắp và cả cơ đùi...
Để bám được lên phú bà thì việc có cơ bụng tám múi là điều bắt buộc, thể lực tốt cũng là điều cần thiết. Và tất nhiên điều quan trọng nhất là phải có lực eo tốt, nếu không sẽ sớm bị phú bà đá sang một bên.
Cao Chí Thành đương nhiên nhận ra Lâm Kiên, không biết thăng nhóc này cấu kết với Đường Mạn Mạn như thế nào, cũng không biết thằng nhóc này xuất hiện ở đây như thế nào, bây giờ gã chỉ có một ý nghĩ là đánh
thăng nhóc này ra bã bằng bản lĩnh của mình.
Người phụ nữ bị Cao Chí Thành này vứt bỏ cũng không tới lượt thằng nhóc này có được!
Nhưng kết quả là... “Đại ca, đừng đánh nữa, tôi sai rồi...”
“Đại ca, tôi chỉ đùa giỡn với Mạn Mạn thôi, chúc hai người bạc đầu bên nhau!”
“Đại ca, xin hãy tha cho tôi.”
Cao Chí Thành nằm trên mặt đất với mũi bầm tím và khuôn mặt sưng tấy, răng bị đánh rụng hết bảy phần, khi mở miệng nói chuyện cũng bắt đầu bị lọt gió. Cơ bụng tám múi, bắp tay, cơ đùi, cơ ngực mà gã vẫn luôn kiêu ngạo giờ đây không phải bị đánh sưng lên thì cũng là bị đập lõm xuống.
Ngoài miệng thì đang cầu xin thương xót nhưng trong lòng gã lại đang chửi rủa: “Thằng súc vật!”
Lâm Kiên đạp Cao Chí Thành đang nằm trên mặt đất, bàn chân dẫm lên ngực gã khiến gã không thở nổi, hai mắt trợn trắng.
Lâm Kiên cúi người, cười nói: “Lần này tôi cảnh cáo anh. Nếu còn có lần sau thì nhất định phải cắt bỏ một ít bộ phận trên người anh, anh cảm thấy nên cắt chỗ nào?”
Cao Chí Thành giấy dụa nói: “Đại ca, tôi hiểu ý anh rồi, sau này tôi bảo đảm sẽ không quấy rối Mạn Mạn nữa, nếu tôi lại tới quấy rối lần nữa... Tôi... Tôi không phải con người.
Lâm Kiên cười nói: “Từ khi học đại học đã để cô bạn gái nhỏ tuổi hơn mình đi làm những công việc lặt vặt để nuôi mình. Lúc tốt nghiệp xong thì nằm thẳng cẳng trong nhà để chơi game. Sau đó gặp được phú bà thì trực tiếp đá bạn gái nhỏ của mình. Bây giờ phát hiện người ta có tiền, anh lại cho người đi hại người cướp tiền, mẹ nó anh còn dám nói mình là con người hả?”
Bốp!
Lâm Kiên đá Cao Chí Thành bất tỉnh.
“Thằng chó chết mày dám đánh Chí Thành của tao, có biết tao là ai không, tao...”
Từ Huệ Lan vừa mới tỉnh lại, khuôn mặt vốn đã bị Lâm Kiên dùng một chiếc giày đập cho máu me đầy mặt đã khá đáng sợ, lúc này nhìn càng thêm khó tả.
Bốp!
Lâm Kiên cởi chiếc giày còn lại ra ném về phía Từ Huệ Lan, bà ta lại lần nữa hôn mê bất tỉnh.
Lâm Kiên không định dễ dàng bỏ qua cho hai người này như vậy, Đường Mạn Mạn suýt chút nữa bị hai người hại cho mất đi sự trong trắng, làm gì có chuyện chỉ đánh bọn họ xong liền cho qua được!
Lâm Kiên kéo ga trải giường ra, sau đó trói hai người lại với nhau rồi treo ở ngoài cửa sổ.
Trên bàn cạnh giường có một chiếc điện thoại di động còn chưa kịp bóc hộp, Lâm Kiên liếc nhìn chiếc điện thoại di động mình giật được từ tay tên tóc vàng, dứt khoát ném đi, thay một chiếc mới.
Trong nhà còn có két sắt, thứ đồ này khá mới mẻ với Lâm Kiên, vì vậy hắn kéo Cao Chí Thành và Từ Huệ Lan vào trong, hỏi mật khẩu rồi lại treo hai người ra ngoài.
Cạch... Két sắt được mở ra, kết quả là bên trong thậm chí không có nổi một sợi tóc, mở két sắt cũng giống mở hộp. quà bí ẩn vậy, tốt xấu gì cũng phải bỏ thứ gì ở trong đó cho ông đây một chút bất ngờ chứ. Tóc cũng không có mà bỏ còn bày đặt để két sắt trong phòng, làm ông đây kỳ vọng xong lại thất vọng.
Vì vậy, Lâm Kiên lần nữa kéo hai người ngoài cửa sổ vào trong, đánh một trận rồi lại ném ra ngoài.
Bên ngoài cửa sổ, Từ Huệ Lan đang lơ lửng trong gió, hung ác trừng mắt nhìn Cao Chí Thành: “Tiền tôi cất trong két đi đâu hết rồi? Anh đã làm gì sau lưng tôi!”
Không đợi Cao Chí Thành trả lời, Từ Huệ Lan nói šp: “Hay lắm, cuối cùng tôi cũng biết vì sao anh muốn tống tiền cô bạn gái nhỏ của mình, anh muốn bù lại số tiền đã lấy của tôi đúng không?”
Cao Chí Thành rơi nước mắt, “Anh chỉ tới sòng bạc chơi một chút, muốn thử vận may...
Sau khi xảy ra chuyện lớn như vậy, Đường Mạn Mạn đương nhiên không có tâm trạng đi làm, Hạ Thiên Trúc. vì đi cùng Đường Mạn Mạn nên cũng không quay lại công ty. Phía bên công ty gọi đến, Liễu phó tổng gọi báo tình hình cho cô, đại diện .John rất tức giận và mang người rời đi rồi.
Hạ Thiên Trúc đưa Đường Mạn Mạn về nhà mình rồi mời một chuyên gia tâm lý đến để nói chuyện với Đường Mạn Mạn.
Cũng may nhờ có giới hạn hạn mức chuyển tiền của ngân hàng, đám người tóc vàng đến nhà Đường Mạn
Mạn ép buộc cô chuyển tất cả tiền vào thẻ của Cao Chí Thành. Nhưng cô mới chuyển một phần thì đã hết hạn mức trong ngày, phần còn lại cô phải gọi cho ngân hàng để yêu cầu mở hạn mức, nhưng phải mất hai tiếng sau mới có thể tiếp tục chuyển tiền.
Đám người tóc vàng vẫn luôn chờ nên cũng không dùng bạo lực với Đường Mạn Mạn, nếu không hậu quả sẽ không thể tưởng tượng nổi.
Sau khi bác sĩ tâm lý rời đi thì đã là buổi trưa, Hạ Thiên Trúc chuẩn bị gọi thức ăn ngoài, hai người bọn họ đang tính giải quyết bữa trưa ở nhà thì Lâm Kiên trở về, trên tay mang theo rau xanh và thịt, cùng với một ít thứ mà Hạ Thiên Trúc chưa từng thấy bao giờ.
Hạ Thiên Trúc cũng đang chờ Lâm Kiên trở về, cô muốn biết Lâm Kiên đã xử lý như thế nào rồi, nếu hắn không nghiêm trị Cao Chí Thành thì cô sẽ báo cảnh sát đến bắt Cao Chí Thành.
“Anh rốt cuộc xử lý tên rác rưởi kia như thế nào rồi?” Hạ Thiên Trúc hỏi Lâm Kiên.
“Tự nhìn đi.”
Lâm Kiên mỉm cười lấy điện thoại di động ra, mở một đoạn video trong điện thoại rồi đưa cho Hạ Thiên Trúc.
Đường Mạn Mạn đang ở bên cạnh Hạ Thiên Trúc cũng nhìn sang.
Trong video, Cao Chí Thành bị đánh đến mức bà ngoại gã cũng không nhận ra. Gã quỳ xuống đất và thề rằng sẽ không bao giờ dám có ý đồ gì với Đường Mạn Mạn nữa. Gã không ngừng nói xin lỗi Đường Mạn Mạn với khuôn mặt nước mắt nước mũi tèm lem.
Ngoài ra còn có một số bức ảnh gã bị trói và treo. bên ngoài cửa sổ.
Lâm Kiên cười nói: “Thế nào, nếu hai cô không hài lòng thì tôi sẽ qua đó đánh thêm.”
Hạ Thiên Trúc nói: “Cặp đôi khốn kiếp này nên bị trừng phạt như vậy!”
Đường Mạn Mạn có chút lo lắng nói: “Anh Lâm, anh vì tôi làm như vậy, lỡ như bọn họ báo cảnh sát thì sao?”
Hạ Thiên Trúc nói: “Cô gái ngốc nghếch, tội của bọn chúng còn lớn hơn, nếu gọi cảnh sát thì người gặp phiền phức phải là bọn chúng..."
Nói rồi, sắc mặt cô đột nhiên thay đổi, kinh ngạc hỏi: “Vừa rồi cô gọi anh ta là gì, anh Lâm?”
Đường Mạn Mạn lập tức cúi đầu xuống, hai má đỏ bừng, “Chị Thiên Trúc, hôm nay may mà có anh Lâm, nếu không, tôi...”
Nghĩ đến những chuyện lúc sáng, mắt cô nàng lại đỏ lên.
Hạ Thiên Trúc đành phải vội vàng an ủi.
Lâm Kiên mang rất nhiều đồ vào phòng bếp, bên trong bắt đầu vang lên tiếng leng keng bận rộn. Hôm qua hắn đã chú ý đến căn bếp lớn này, phòng bếp lớn như vậy mà không sử dụng thì quá đáng tiếc. Hắn chuẩn bị thêm cho căn biệt thự này chút khói lửa cuộc sống.
Đồ ăn trong nhà hàng rất ngon nhưng vẫn kém hơn một chút so với đồ hắn tự nấu.
Hạ Thiên Trúc thật sự sợ Lâm Kiên sẽ phá tan phòng bếp của cô, mặc dù cô không nấu ăn, chỉ thỉnh thoảng nấu mì gói, nhưng cô đặc biệt thích phòng bếp. Khi bắt đầu trang hoàng căn biệt thự này, trong tất cả các phòng thì phòng bếp là được tỉ mỉ trang trí sửa đổi nhiều nhất.
Bây giờ nhìn Lâm Kiên ở trong phòng bếp bắt đâu bật bếp lên, đun chảo dầu, mở vòi nước...