Có người thậm chí còn quên cả bước đi, dùng ánh mắt đờ đẫn nhìn An Hữu Tây, còn có người trước mặt cô ấy... Tần Long?
“Không phải chứ? Đại ca... đến cả hoa khôi An anh cũng hạ gục được rồi à?”
Huy Thái Lang lắp bắp nói, rất nhanh sau đó toàn bộ khuôn mặt cậu ta tràn đầy ngưỡng mộ, vội vàng nắm lấy cánh tay của Tần Long, xin xỏ được học nghề.
“Ăn trụ đá trước đi đã rồi tôi dạy cậu”, Tần Long cười nói.
Huy Thái Lang lập tức sững người, khuôn mặt gần như trùng với màu tóc.
Tuy nhiên An Hữu Tây chủ động tới đây, gây ra cho anh không ít phiền toái, Tần Long liếc trái liếc phải, cười khổ một tiếng, vội vàng trầm giọng nói: “Bạn học An, chúng ta đi khỏi đây trước đã, có chuyện gì thì ra ngoài nói tiếp”.
“Được”.
An Hữu Tây gật đầu.
Advertisement
Tần Long cũng không nhiều lời, trực tiếp đẩy một chiếc xe đạp từ cổng sau của trường tới, đỗ trước mặt An Hữu Tây.
An Hữu Tây khẽ cười, bàn tay nhỏ khẽ dùng sức, ngồi nghiêng người lên yên sau xe đạp.
Tần Long đạp chân một cái, lai An Hữu Tây ra khỏi cổng trường.
Trong khoảnh khắc, nhãn cầu của mọi người như rơi hết xuống.
“Xong rồi, nữ thần của chúng ta lún hố rồi”.
Advertisement
“Tần Long, tao quyết không đội trời chung với mày!”
Những tiếng gầm gừ đầy phẫn uất phát ra từ cổng trường.
Tuy nhiên Tần Long hoàn toàn không nghe thấy.
Chiếc xe đạp vẫn đang lao nhanh.
An Hữu Tây một tay chống gậy, tay kia túm lấy vạt áo của Tần Long, cúi đầu xuống.
Người qua đường ngoái nhìn, hoặc là cảm thán cho chàng trai đẹp trai như nắng, hoặc ngưỡng mộ sự thuần khiết và ý chí của cô gái.
Nhưng lúc này, xe đạp đột nhiên dừng lại.
Cơ thể mềm mại của An Hữu Tây bị đổ về phía trước, gần như dán chặt vào tấm lưng rộng lớn của Tần Long.
“Sao thế?”, An Hữu Tây cau mày hỏi.
“Chuyện đó…”, Tần Long ngượng ngùng gãi đầu nói: “Đến võ quán Xương Nam đi thế nào?”
“…”
An Hữu Tây chỉ muốn dùng gậy đập mạnh vào đầu anh, xem xem bên trong có gì, chỉ là người đã từng tới võ quán Nam Xương thì đều sẽ không xa lạ với chô này! Dù sao đây cũng là võ quán cấp tỉnh! Những người bên trong thường xuyên thay mặt đất nước đi tham gia các cuộc thi đấu võ thuật trên toàn thế giới, thế mà người này thậm chí lại không biết võ quán Nam Xương ở đâu?
“Phía trước rẽ trái, sau đó đi thẳng qua ba cái đèn giao thông, đi lên cầu rồi rẽ phải ở ngã tư đầu tiên sau khi xuống cầu là được”.
An Hữu Tây hậm hực nói.
“Ừ, thế vẫn còn hơi xa, vậy cậu nắm chắc vào”, Tần Long nhếch miệng cười nói.
“Ừm”, bàn tay của An Hữu Tây nắm chặt.
“Đổi thành ôm đi, cậu chỉ có một tay, nắm như vậy không an toàn”, Tần Long nói.
“Cậu muốn lợi dụng tôi à?”, An Hữu Tây lạnh lùng nói.
“Đúng vậy!”, Tần Long cười nói.
Thế mà lại thừa nhân luôn! Đúng là đồ lưu manh xấu xa!
An Hữu Tây có chút bực bội, nhưng kỳ lạ là cô ấy không từ chối, bàn tay nhỏ vòng qua eo Tần Long, nắm chặt lấy gấu áo phía trước anh.
Ngay lập tức, Tần Long cảm nhận được một khối bông gòn dán chặt sau lưng.
Mềm mại, bồng bềnh, không có xương.
Cô gái này được làm bằng nước sao?
Tần Long có chút phân tâm, nhưng anh cũng không nghĩ nhiều, dùng sức ở đùi đạp mạnh một cái, chiếc xe đạp lại bay đi như cung tên.
Lúc này An Hữu Tây mới nhận ra, Tần Long hoàn toàn không có ý lợi dụng cô ấy, mà là do tốc độ của anh thực sự quá nhanh, nếu giống như trước thì rất có thể cô ấy sẽ bị ngã xuống.
An Hữu Tây khẽ mím môi, do dự một chút, cái đầu nhỏ bé khẽ dựa vào lưng của Tần Long, cái đầu nhỏ khẽ tựa vào lưng anh.
Đôi đồng tử không bị bịt mắt lặng lẽ nhìn người hay vật từng người bị lùi lại bên đường, giữa thành phố ồn ào náo nhiệt này, cô ấy chợt phát hiện xung quanh yên tĩnh lạ thường.
Giống như mình tìm được một bến đỗ an toàn.
Chuyện gì vậy?
Tại sao người này lại mang lại cho cô ấy cảm giác này?
Trong lòng An Hữu Tây nảy sinh nghi ngờ, nhưng rất nhanh, sự thoải mái và dễ chịu đã khiến cô ấy từ bỏ nghi ngờ này.
Sau đó tiếng rít phanh vang lên, An Hữu Tây mới tỉnh lại.
“Đến võ quán Nam Xương rồi”.
Tần Long nói.
“Ừm”.
An Hữu Tây khẽ gật đầu, cẩn thận xuống xe.
Nhưng đúng lúc này một tiếng cảm thán vang lên từ bên cạnh.