Chương 30: Tôi nhường anh
Hồ Á Luân ngây ra.
“Chuyện này…”
Nếu như không cược thì anh ta không sợ, nhưng bây giờ Tần Long đã dám mạnh miệng đến mức như vậy, khiến cho anh ta thấy có chút chột dạ, nếu như nhường hai tay hai chân, nói không chừng sẽ thua thật mất.
“Cái này… lời nói chỉ có hiệu lực lúc đó thôi, đương nhiên là không tính rồi”, Hồ Á Luân do dự nói.
“Đúng là trơ trẽn!”
“Không biết xấu hổ!”
“Hồ Á Luân, chẳng lẽ anh sợ rồi sao?”
Các học sinh bên ngoài lập tức hét lên.
Hồ Á Luân sắc mặt đỏ bừng, tức giận nói: “Tần Long, đừng có nói nhảm nữa, muốn đánh thì đánh đi, mày còn lắm mồm tao sẽ coi như mày sợ đánh, chủ động nhận thua!”
“Sao mà nói rồi lại không dám nhận thế? Đánh thì được, nhưng tôi không muốn ức hiếp anh”.
Tần Long nhẹ giọng đứng nguyên tại chỗ cười nói: “Nếu anh đã sợ hãi mà rút lại lời đã nói, vậy tôi sẽ nhường một bước, tôi đánh với anh, nhưng tôi không dùng hai tay hai chân! Tới đi!”
Nghe thấy lời điên cuồng này của Tần Long, toàn bộ câu lạc bộ đều bùng nổ!
Điên rồi!
Tần Long điên rồi sao?
“Này cậu có nghe thấy không? Cậu học sinh chuyển trường nói sẽ nhường Hồ Á Luân hai tay hai chân…”
“Tớ nghe thấy rồi… Có phải tớ đang nằm mơ không? Cậu nhéo tớ đi… Á! Không phải nằm mơ! Cậu ta… điên rồi sao?”
“Lẽ nào cậu ta biết mình không có cơ hội thắng nên muốn dùng cách này để cứu vãn thể diện của mình sao? Đợi lát nữa nếu như thua thì còn có cớ để nói?”
“Nhất định là như vậy rồi!”
Học sinh bên ngoài nhao nhao.
Người của câu lạc bộ cũng ngây ra, ai nấy đều quay đầu nhìn nhau.
“Não của người này có còn bình thường không?”
“Lẽ nào là con nhà nòi? Nhưng nhìn vóc dáng của cậu ta, không giống người thường xuyên tập luyện”.
“Ha ha, có lẽ là chó cùng dứt giậu đó mà”.
“Kệ cậu ta đi, dù sao cũng là một màn thể hiện vô vị”.
Một số thành viên câu lạc bộ nhún vai, trên mặt nở nụ cười giễu cợt.
Tuy nhiên, mọi người đều nhìn Tần Long như nhìn kẻ ngốc, chỉ có Hồ Á Luân cảm thấy có gì đó không đúng.
Anh ta nhìn Tần Long, ánh mắt của đối phương vô cùng bình tĩnh, không có chút hoang mang nào, giống như mặt hồ tĩnh lặng không chút gợn sóng.
Nếu như là một người bình thường, e là lúc này đã sợ đến mức tè ra quần rồi, cho dù buông lời ngông cuồng, ánh mắt cũng không thể duy trì bình tĩnh được, nhưng tên này lại có thể không chút sợ hãi nào.
Lẽ nào… có quân bài gì sao?
Thôi kệ đi! Cho dù có quân bài, hôm nay cũng phải khiến cậu ta bò xuống, tiếp tục trì hoãn, giáo viên tới thì rắc rối lắm!
Hồ Á Luân ổn định lại tinh thần, hít sâu một hơi, khinh thường nói: “Tần Long, tao là chủ lực của câu lạc bộ Taekwondo, không ức hiếp mày, mày ra tay trước đi!”
“Anh bị ngu à?”, Tần Long hỏi ngược lại.
“Ý mày là sao?”, Hồ Á Luân vô cùng tức giận.
“Tôi đã nhường anh hai tay hai chân rồi, anh còn bảo tôi ra tay? Tôi đi qua đấy kiểu gì?”, Tần Long chắp hai tay sau lưng, cười híp mắt nói.
“Muốn chết!”
Hồ Á Luân đã hoàn toàn tức giận, cũng không quan tâm bên cạnh nói gì, gầm lên một tiếng, nhanh chóng lao tới.
Sàn thi đấu của câu lạc bộ Taekwondo bị anh ta đạp bình bịch, sau đó nhún chân xuống bật người lên, tung một cú đá tới mặt của Tần Long.
Gọn gàng, bá đạo!
Động tác vô cùng đẹp mắt!
Trời!
Đám đông thốt lên, chiều cao của Hồ Á Luân là khoảng 1m89, cú đá này đá xuống, Tần Long không chết cũng hôn mê.
“Cẩn thận!”
Tư Khả Hân lo lắng vội vàng chạy tới ngăn cản, nhưng lại bị nhân viên câu lạc bộ ngăn lại.
Không kịp nữa rồi!
Con ngươi của Tư Khả Hân run lên, nhìn hai người đằng xa.
Hai tay của Diệp Viên Viên nắm chặt, sắc mặt tái nhợt.
“Anh Long, chẳng lẽ anh tiêu như vậy sao?”, Huy Thái Lang cũng căng thẳng.
Một số cô gái liền nhắm mắt lại, không nỡ nhìn cảnh tượng đẫm máu sau đó.
Nhưng đúng lúc này.
Bụp!
Một tiếng động lớn vang lên.
Tất cả mọi người đều ngơ ngác nhìn về phía Tần Long.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!