Lý Trường Thanh biết Triệu Thu Yên đã hiểu sai, nghĩ rằng anh muốn dùng tiền đàm phán giống Tiêu Thanh Phong. Bây giờ Lý Trường Thanh đã biết được. gốc rễ nằm ở người bệnh nên anh đã nghĩ ra cách giải quyết: "Thu Yên, tôi có cách chữa khỏi cho chồng cô ấy."
Trong mắt Triệu Thu Yên lóe lên một tia kinh ngạc, nghĩ đến việc bệnh nhân đã trở thành người thực vật, sau đó lại trở nên nghỉ ngờ: "Anh... anh không lừa tôi chứ.
Tiêu Thanh Phong nhìn Lý Trường Thanh như một thằng ngốc, đúng là đồ điên, hiện nay y học thế giới vẫn chưa có cách chữa trị cho người thực vật đâu!
'Tên này vậy mà dám mở miệng nói bừa.
Anh ta lập tức hứng thú, nói với Triệu Thu Yên: "Lý Trường Thanh đã nói mình có bản lĩnh chữa trị cho người thực vật, thì cứ để anh ta thử xem.
“Cho anh ta cơ hội biểu diễn tài năng, để tất cả chúng ta mở rộng tầm mắt."
Triệu Thu Yên nhíu chặt mày, cô ấy không nghĩ giống Tiêu Thanh Phong, cô ấy vẫn có lòng tin vào y thuật của Lý Trường Thanh.
Dù sao Lý Trường Thanh đã chữa khỏi cho ông nội cô ấy, biết đâu lần này. cũng sẽ tạo nên kỳ tích.
Nhưng nghĩ đến việc bệnh nhân là người thực vật thì cô ấy cũng hơi chùn bước, đối với giới y học, đây là bài toán vẫn chưa có lời giải.
Triệu Thu Yên lại mất đi sự tin, có chút bất lực nói: "Vậy thì anh cứ thử xem!"
Lý Trường Thanh bước tới trước mặt Lưu Lệ: "Xin chào, tôi tên là Lý Trường Thanh..."
Lưu Lệ vẫn đang trong trạng thái suy sụp, gào lên với Lý Trường Thanh: "Cút đi, tôi không quan tâm anh tên gì.”
“Anh cút đi, tôi không cần tiền của các người!”
“Tôi chỉ cầu xin các người hãy để chồng tôi tỉnh lại!"
Lý Trường Thanh nhìn người phụ nữ gào thét trong tuyệt vọng, trong mắt anh lóe lên một tia hài lòng, người phụ nữ này không cần tiền, chỉ muốn cứu sống
chồng mình, đây là một người vợ tốt.
Nếu vợ cũ Kim Ngọc Dung của anh gặp phải hoàn cảnh tương tự, chắc chắn cô ta sẽ chọn tiền.
Anh không để tâm đến lời mắng chửi của người phụ nữ, chỉ nhẹ giọng nói: "Tôi có thể cứu chồng cô."
Câu nói của anh rất nhẹ nhàng.
Nhưng phản ứng của Lưu Lệ lại rất lớn, cô ta tiến lên nắm chặt tay Lý Trường Thanh, như thể người sắp chết tóm được cọng rơm cứu mạng, dùng hết toàn bộ sức lực giữ lấy Lý Trường Thanh.
Giọng nói cô ta kích động đến mức run rẩy: "Anh nói thật sao?”
“Anh có thể chữa cho chồng tôi sao?”
Lý Trường Thanh cảm thấy móng tay của đối phương dường như đã đâm vào da thịt của mình, anh hơi nhíu mày, nghiêm túc gật đầu: "Đúng vậy, nếu cô tin tôi, tôi có thể giúp anh ấy chữa bệnh ngay bây giờ."
Lưu Lệ kéo Lý Trường Thanh đi vào phòng bệnh: "Tôi tin anh, cảm ơn anh, cảm ơn anh rất nhiều, cho dù chỉ có một phần vạn khả năng, tôi cũng sẵn sàng để anh thử.”
“Anh cứ yên tâm điều trị.”
“Không chữa được tôi cũng không trách anh, tôi không bắt nạt người khác."
Gô ta vừa nói vừa khóc nức nở. Lý Trường Thanh rất cảm động trước tấm lòng của người phụ nữ này, chưa gì đã tuyên bố không bắt nạt người khác nhằm giúp Lý Trường Thanh có thể yên
†âm điều trị cho chồng cô ta,
Đi đến trước giường bệnh, Lý Trường Thanh hít một hơi thật sâu, vứt bỏ hết tạp niệm trong đầu.
Anh cẩn thận quan sát cẩn thận các triệu chứng của bệnh nhân, người này khoảng bốn mươi tuổi, tóc khô, môi nứt nẻ, nhưng trên bàn nhỏ bên cạnh có cốc. giấy dùng một lần, bên trong vẫn còn nước, trên miệng cốc có đặt một miếng
tăm bông.
Nhìn là biết người vợ thường xuyên dùng nó để lau môi cho người chồng, nhưng kỳ lạ là nó vẫn nứt nẻ, điều này có chút không bình thường.
Xem xong môi, anh đưa tay nhấc mũi bệnh nhân lên, hai đầu mũi có ghèn khô cứng, Lý Trường Thanh vạch mí mắt ra, nhãn cầu cũng rất khô.
Lý Trường Thanh càng xem thì biểu cảm càng nghiêm trọng, da bệnh nhân cũng chung tình trạng, khô nẻ, da mặt bong tróc.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!