Trong mắt Lý Trường Thanh thoáng qua một tia chán ghét, đêm qua anh đã cố ý nói bóng nói gió đuổi khéo rồi.
Vậy mà tên này còn mặt dày mày dạn đuổi theo.
Nhịn xuống sự khó chịu trong lòng, Lý Trường Thanh đi vào trong toà nhà tập đoàn.
Tiêu Thanh Phong đứng ở cửa đợi thang máy, thấy Lý Trường Thanh đến, liền nói với giọng điệu mỉa mai: "Lý Trường Thanh, tập đoàn Phong Niên xảy ra
chuyện rồi đó, sao anh không đi giúp đỡ?”
Lý Trường Thanh thản nhiên liếc Tiêu Thanh Phong một cái, anh không nói gì, chỉ nhìn cửa thang máy đứng im không nhúc nhích.
Tiêu Thanh Phong thấy người ta không để ý mình thì tức giận nói: "Tôi quên mất, anh chỉ là một tài xế, bây giờ mà tập đoàn này có sập đi nữa, thì một tài xế như anh cũng chẳng giúp được gì."
Sắc mặt Lý Trường Thanh lạnh đi: "Ai nói tôi không giúp được?”
Cho dù là tiền bạc hay quan hệ, anh đều có thể giúp đỡ.
Nhưng Triệu Thu Yên có năng lực tự mình giải quyết nên anh cũng lười quan tâm.
Tiêu Thanh Phong khinh thường nói: "Nói mà không biết xấu hổ.” “Anh định giúp thế nào?” “Dùng kỹ thuật lái xe giúp sao?”
“Lý Trường Thanh, làm người phải tự biết mình, tìm đối tượng phải môn đăng hộ đối."
“Nhà anh không có gia thế, anh lại không có bản lĩnh, anh không với xứng với Thu Yên!”
“Mau cút đi!"
Lý Trường Thanh nghe xong cũng tức giận: "Tiêu Thanh Phong, có một số việc đừng nên quá đáng.”
“Tôi không muốn gây chuyện, tôi khuyên anh đừng tự chuốc họa vào thân!"
Tiêu Thanh Phong không để tâm nói: "Tôi khinh thường anh thì anh làm được gì tôi?”
“Tôi nói cho anh biết, nếu không nể mặt Triệu Thu Yên, thì anh đã bị phế từ lâu rồi.”
“Anh tưởng anh còn đứng được ở đây nói chuyện với tôi sao?"
“ Còn dám uy hiếp tôi?”
Ánh mắt Lý Trường Thanh đột nhiên trở nên sắc bén, khí thế trên người bùng nổ, cả người giống như một con thú hoang lên cơn khát máu, đúng lúc này nghe. được tiếng chuông vang lên, cửa thang máy mở ra.
Triệu Thu Yên và mấy nhân viên bước ra.
Lý Trường Thanh thu khí thế trên người lại, lạnh lùng liếc Tiêu Thanh Phong một cái, không nói nữa.
Vừa nãy Tiêu Thanh Phong tưởng Lý Trường Thanh muốn động thủ nên giật mình, bây giờ thấy Lý Trường Thanh lùi bước, anh ta khinh thường hừ một tiếng.
Hóa ra là một thằng hèn!
Triệu Thu Yên thấy Tiêu Thanh Phong thì hơi bất ngờ: "cậu đến đây làm gì?”
Tiêu Thanh Phong cười nói: "Tớ nghe nói bạn học cũ gặp khó khăn, vừa khéo tớ có một người quen có thể giúp cậu.”
“Hôm nay chủ động đến đây để đưa cậu đi gặp người ta."
Triệu Thu Yên nhíu mày, người này quá mức nhiệt tình khiến cô ấy không thích lắm, nhưng lại không thể trực tiếp từ chối: "Cảm ơn cậu đã quan tâm, không cần giúp đỡ đâu.”
“Chỉ là vấn đề nhỏ thôi, tớ có thể giải quyết được."
Tiêu Thanh Phong cười nói: "Cứ để tớ giúp cậu đi, đông người thì sức mạnh
lớn: “Chúng ta cùng nhau giải quyết vấn đề." Lưu Ngọc Đình đứng cạnh thừa biết bạn mình vẫn chưa nghĩ ra được phương án nào hay, đang cố chống đỡ mà thôi, bèn nói xen vào: "Cảm ơn tổng
giám đốc Tiêu, vậy thì anh cùng đi với bọn tôi đi."
Triệu Thu Yên trừng mắt nhìn Lưu Ngọc Đình, đành phải đồng ý: "Thôi cậu đã muốn giúp thì cùng đi đến bệnh viện thôi."
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!