Anh chỉ đến và chọn ra những cục có khả năng có huyết ngọc, những cái khác đương nhiên trả lại, đưa đến nơi nên tặng.
Giang Quân chỉ cấp nguồn cung cấp cho anh, còn về khâu mua bán do chính anh quyết định.
Màn đêm buông xuống, Tần Tranh liên hệ với người đưa hàng, chọn lựa nửa tiếng, tổng cộng chọn được hai mươi cục, tốn ba ngàn vạn.
Sau đó Tần Tranh mang toàn bộ để ở nhà kho rồi mới ra khỏi biệt thự.
Ngày hôm sau Giang Trạch sẽ đến nhà họ Sở tìm anh, đêm nay anh nhất định phải quay về.
Chuyện liên quan đến biệt thự, đúng lúc ngày mai nói cho bố mẹ vợ, xem họ có đồng ý chuyển đến ở không.
Một căn nhà to như thế không ở cũng thật lãng phí.
Một mình Lương Khanh chắc chắn không ở hết, hơn nữa nếu anh và Lương Khanh ở cùng một biệt thự thì cũng có chút kỳ lạ.
Bắt một chiếc xe, Tần Tranh suy nghĩ, anh nên mua một cái xe thì hơn, ngày nào cũng bắt xe rất tốn tiền.
Đến nhà họ Sở, cửa lớn mở ra, có lẽ người trong nhà hôm nay cũng bận rộn, đã chín giờ mới vừa bắt đầu ăn cơm.
Thấy Tần Tranh trở về, mấy người ngạc nhiên một chút, ánh mắt Sở Tử Đàn hiện lên sự khinh bỉ, ngay cả Hàn Anh và Sở Kinh cũng không cho Tần Tranh sắc mặt tốt.
Tần Tranh hơi nghi ngờ, quay đầu thì thấy Sở Hiểu Đồng đang nhíu mày, trong mắt cô là sự tức giận, cô cười lạnh nói: ''Tôi còn tưởng rằng hôm nay anh cũng không về, còn tưởng anh chết trên người con hồ ly tinh ở phòng khám rồi!''
Hồ ly tinh ở phòng khám?
Tần Tranh hơi ngạc nhiên rồi đột nhiên hiểu ra, vừa định lên tiếng, Hàn Anh đã lạnh lùng nói.
''Đàn ông có tiền vào là xấu đi, tôi biết ngay mà, không có bố mẹ thì tốt đẹp gì cơ chứ! Thiếu giáo dục, sớm muộn gì cũng là tai họa mà thôi, nếu đã thích vụng trộm như vậy thì ly hôn đi!''
Sở Kinh nhíu mày: ''Bà trật tự, bớt cãi nhau đi.'' Ông ta ngẩng đầu lên nhìn Tần Tranh, từ khi Tần Tranh giúp đỡ ông ta, thái độ của Sở Kinh đối với Tần Tranh đã thay đổi rất nhiều, trong lòng ông ta cũng xem Tần Tranh là người nhà.
''Cậu giải thích đi!''
Sắc mặt Sở Tử Đàn cũng không hề tốt, khuôn mặt Sở Hiểu Đồng lạnh lẽo, không nhìn anh.
Tần Tranh cạn lời: ''Mọi người hiểu lầm rồi, đó là nhân viên của con, ở đâu ra hồ ly tinh chứ.''
Nói rồi anh đi đến bên cạnh Sở Hiểu Đồng: ''Trước đó tôi đã muốn nói cho em biết rồi nhưng bận quá lại quên mất. Người này là lính đặc chủng, tôi gặp cô ấy lúc bị thương nặng, sau đó cô ấy vẫn luôn ở lại làm việc cho tôi, không phải như mọi người nghĩ đâu.''
''Trong nhà có bà xã xinh đẹp như vậy thì sao tôi lại đi tìm hồ ly tinh chứ.''
Khóe miệng Tần Tranh hơi nâng lên, lần này là anh không đúng.
Sở Hiểu Đồng nói một tiếng, sắc mặt nhìn tốt hơn không ít: ''Bớt nói lại! Anh nhìn xem đây là cái gì?''
Nói rồi Sở Hiểu Đồng ném một sấp ảnh chụp đến trước mặt Tần Tranh..
Lúc này sắc mặt Tần Tranh lạnh đi, trên những bức ảnh này đều là ảnh chụp sinh hoạt của anh và Lương Khanh.
Có bức anh cúi đầu viết đơn thuốc, Lương Khanh đưa nước cho anh.
Có ảnh Lương Khanh lấy cơm cho anh ăn, thậm chí có một bức Lương Khanh cúi đầu lau mồ hôi cho anh, góc độ chụp ảnh khiến ai mới nhìn qua cũng tưởng Lương Khanh đang hôn anh!
Tần Tranh lạnh lùng nhìn ảnh.
''Ai đưa những bức ảnh này cho em?''
Sở Hiểu Đồng lắc đầu: ''Không biết, thư nặc danh.''
Tần Tranh xé nát những bức ảnh kia, nhìn về phía bố mẹ vợ sắc mặt tốt hơn một chút: ''Chuyện này con sẽ xử lý, đúng lúc con có việc muốn nói cho mọi người biết.''
''Con có mua một căn biệt thự ở Thiên Hào, hôm nay mới bắt đầu trang trí, mọi người đồng ý ở căn biệt thự đó thì ở, không đồng ý con cũng không miễn cưỡng.''
''Còn nữa người phụ nữ trên ảnh tên Lương Khanh, cô ấy không có bố mẹ, từ nhỏ đã bị tổ chức đặc biệt huấn luyện, không có chỗ ở nên con mới giúp đỡ cô ấy.''
Tần Tranh giải thích như vậy, sắc mặt Hàn Anh lập tức trở nên áy náy: ''Chuyện này... Con rể, không phải mẹ nói, có một số việc con nên nói sớm cho chúng ta biết, nếu không chúng ta sẽ hiểu lầm.''
"Những lời mẹ mới nói với con, con cũng đừng để ở trong lòng. Con mua biệt thự sao? Vậy thì con và Hiểu Đồng qua đó ở đi, Tử Đàn muốn qua cũng được, mẹ và bố con ở căn nhà này đã lâu, không nỡ bỏ đi.''
Hàn Anh vừa nói xin lỗi, bầu không khí trong nhà lập tức bình thường.
Sở Hiểu Đồng thở dài, kéo Tần Tranh ngồi xuống: ''Anh ăn cơm chưa, ngồi xuống ăn cùng đi.''
''Ồ.'' Tần Tranh gật đầu, vừa ngồi xuống, Sở Kinh đã đưa một bát cơm cho anh: ''Ăn nhiều một chút, gần đây trong nhà đều dựa hết vào con nên mới càng ngày càng tốt.''
"Cô gái kia cũng thật đáng thương, hay là dẫn cô ấy đến biệt thự ở cùng với chúng ta đi.'' Sở Hiểu Đồng đột nhiên nói: ''Có lẽ chúng tôi có thể ở chung với nhau tốt.''
Tần Tranh mỉm cười: ''Được.''
Nếu như Lương Khanh và Sở Hiểu Đồng, còn có Sở Tử Đàn có thể sống chung thật tốt thì không còn gì tốt bằng.
Tần Tranh không nói đến chuyện hợp đồng, ngày mai rồi nói.
Rạng sáng ngày hôm sau, Tần Tranh còn đang trong chăn, ở dưới nhà đã truyền đến tiếng la hét ầm ĩ, anh nhíu mày ngồi dậy vuốt mái tóc như ổ gà của mình.