Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Nghe thấy giọng nói này, Dương Mẫn và những người khác cũng lập tức nhìn sang.

 

Lúc nhìn thấy người đến, sắc mặt Dương Mẫn lập tức thay đổi, khuôn mặt mỉm cười, ưỡn ngực ngẩng đầu, trong mắt mang theo vẻ hốt hoảng lo sợ!

 

Ánh mắt Trần Hữu chợt ngây ngẩn: “Sếp Giang? Xin chào, nghe danh chị đã lâu!”

 

Người đến chính là Giang Sơ Tuyết, người phụ trách của khu biệt thự Thiên Hào.

 

Giang Sơ Tuyết mỉm cười: “Xin chào.” Nhưng ánh mắt của cô ấy hoàn toàn không thèm để ý đến Trần Hữu, từ đầu đến cuối đều nhìn Tần Tranh.

 

“Tần tiên sinh, tôi là Giang Sơ Tuyết, xin chào, đã để anh đợi lâu.” Nói xong, cô ấy đưa bàn tay thon dài xinh đẹp về phía Tần Tranh, “Hân hạnh được gặp anh.”

 

Tần Tranh quan sát từ trên xuống dưới một chút mới nhớ ra: “Cô là người của Giang Quân?”

 

“Chính là người của Giang thiếu gia, anh là bạn của Giang thiếu gia, vậy thì sau này tôi cũng là cấp dưới của anh.” Giang Sơ Tuyết cười nói.

 

Nghe thấy câu nói này, Trần Hữu sửng sốt trong nháy mắt, trong lòng dâng lên một cảm giác run sợ, nhưng ngay sau đó lại thấy vô cùng may mắn!

 

Mẹ kiếp, Tần Tranh này thật đáng gờm, vậy mà quen biết và còn là bạn của vị công tử tỉnh Thanh kia?

 

Sếp của khu biệt thự Thiên Hào cũng tự nói là cấp dưới của Tần Tranh?

 

Mà Dương Mẫn đã chết lặng, tim đập loạn xạ, vừa rồi còn tự tin Tần Tranh không thể động đến cô ta được, nhưng khoảnh khắc này cô ta lập tức hoảng sợ!

 

Toang rồi!

 

“Giang tổng khách sáo rồi.” Tần Tranh bắt tay với Giang Sơ Tuyết, “Đồ của tôi đã xử lý xong, nhưng mà tôi có một đề nghị với Giang tổng.”

 

“Anh nói.” Nghe Tần Tranh nói đã xử lý xong, trong lòng Giang Sơ Tuyết liền hồi hộp, vốn cô ấy đã bỏ hết mọi thứ trong tay xuống để chạy đến đây, thế nhưng khoảng cách hơi xa, lại gặp đúng lúc tắc đường.

 

Không ngờ thật sự đã lỡ việc!

 

Hơn nữa, nhìn bầu không khí trong đại sảnh lúc này, cô ấy cũng cảm nhận được rõ ràng có gì đó không đúng.

 

Còn chưa đợi Tần Tranh nói gì, cô ấy đã quyết định, Tần Tranh là bạn của Giang thiếu, cho dù anh không hài lòng ở đâu thì nhất định cô ấy sẽ cho Tần Tranh một kết quả tốt nhất!

 

“Chất lượng phục vụ của biệt thự Thiên Hào các cô cần phải được nâng cao, không chỉ nói em gái tôi là tiểu tam được bao nuôi, mà còn ác ý bán căn biệt thự tôi đã đặt trước cho Trần thiếu, cho đến khi Tần Tranh tôi đến hỏi lý do còn vênh váo với tôi.”

 

“Nói thật, kiểu chăm sóc khách hàng như thế này không phù hợp với thân phận của khu biệt thự Thiên Hào, có lẽ sẽ mất một lượng lớn khách hàng đấy.”

 

Tần Tranh vừa nói xong lời này, Dương Mẫn lập tức nhắm mắt lại, trong lòng cô ta đầy hối hận, nhưng lúc này lại không thể làm gì được.

 

Nhưng khi Giang Sơ Tuyết nghe thấy lời của Tần Tranh, thì khuôn mặt cô ấy trở nên lạnh như băng, trong lòng sa sầm xuống.

 

Vẫn xảy ra chuyện!

 

“Tần tiên sinh dạy rất phải, không biết là vừa rồi ai phụ trách anh?”

 

Giang Sơ Tuyết vừa hỏi, Dương Mẫn lập tức run lẩy bẩy.

 

Cô ta biết mình tiêu đời rồi, nếu lúc này không tự bảo vệ lấy mình thì e rằng cô ta không thể ở lại Dương Thành này được nữa!

 

“Sếp, sếp tôi, tôi không phải cố ý, quả thực tôi không biết Tần tiên sinh là…”

 

Bốp!

 

Tiếng bạt tay vang dội, khiến cho cả đại sảnh đều im lặng.

 

Tần Tranh nhướng mày, Lương Khanh ở bên cạnh thấy vậy cũng ngạc nhiên, Trần Hữu cũng sững sờ.

 

Không ai ngờ rằng, Giang Sơ Tuyết sẽ ra tay cho Dương Mẫn một cái tát!

 

Nhưng cái tát này cũng hả giận nhỉ!

 

Đặc biệt là Lương Khanh, cô ấy đứng ở bên cạnh quan sát đã muốn đi lên tát chết Dương Mẫn kia, nhưng cô ấy biết Tần Tranh thích chuyện lớn hóa nhỏ chuyện nhỏ hóa không, cho nên không muốn gây rắc rối.

 

Nếu không cũng đã không chọn xem lại biệt thự vào ngày mai.

 

Thậm chí ban đầu khi Tần Tranh nghe thấy những lời lẽ bẩn thỉu kia của Dương Mẫn, anh cũng nén giận không phát tác, chính là để cho Dương Mẫn một cơ hội xin lỗi!

 

Nhưng không ngờ đến cuối cùng Dương Mẫn cũng không cúi đầu!

 

Lúc này nhìn thấy cái tát này, Tần Tranh cũng không cảm thấy đau lòng mà trái lại anh cảm thấy cô ta nên bị đánh!

“Sếp…” Dương Mẫn bị đánh ngây người, che mặt không dám nói chuyện.

 

Cô ta đã nhìn thấy nhiều cuộc sống của người giàu có ở nơi này, bóp chết một người cũng đơn giản như bóp chết một con kiến.

 

Bây giờ cô ta mới hối hận, cô ta nghĩ rằng Tần Tranh không làm được gì cô ta, thực ra cô ta đã quên rằng, Tần Tranh hoàn toàn có thể tìm người giết chết cô ta, chỉ là Tần Tranh có tấm lòng lương thiện, không muốn đối xử độc ác với người khác!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!