Tần Tranh tức giận hỏi liên tục, dọa người thanh niên kia đờ người ra.
Cậu ta chỉ muốn giúp thầy chỉnh Tần Tranh, không ngờ Tần Tranh mạnh mẽ như vậy!
Thấy có chút không thể kiểm soát, quần chúng xung quanh cũng có ý nghĩ bắt đầu phản chiến lại.
Đường Bá Hoài lập tức đi tới: "Một học trò của tôi, vừa mới bắt đầu học tập, không nhận ra những loại thuốc này cũng là chuyện bình thường, cậu so đo với một đứa nhỏ làm gì!”
"Cậu là một bác sĩ đã ra nghề, chẳng lẽ ngay cả chút khoan dung cũng không có sao? Cùng lắm thì tôi bốc lại cho bà cụ này thang thuốc mới giống nảy, nó chỉ là một đứa nhỏ mà thôi.”
Lời nói của Đường Bá Hoài lập tức làm sáng tỏ hết tất cả.
Lời nói của người thanh niên chỉ là suy đoán mà không có bất kì cơ sở thực tế nào.
Nhưng vẫn có rất nhiều người nhìn Tần Tranh không vừa mắt: "Đúng vậy, người khác chẳng qua chỉ là đưa ra thắc mắc, cậu làm vẻ như đắc tội với cậu vậy!”
“Một chút y đức cũng không có!”
Bà cụ kia lúc này cầm lấy thuốc của Đường thị đã bốc xong, xoay người muốn rời đi, lại bị Tần Tranh nắm lấy cổ tay.
"Cháu có thể xem không?"
Bà cụ dừng một chút, đưa cho Tần Tranh.
Nhưng khi Tần Tranh định nhận lấy, Đường Bá Hoài ngăn cản Tần Tranh: "Sao? Không tin Trung Y Đường Thị của tôi sao?”
Tần Tranh bật cười, thật ra là cười vì rất tức giận.
Anh nhịn ông ta một lần hai lần, ông ta còn tới lần thứ ba, thật sự cho rằng Tần Tranh anh không biết nổi nóng?
Người của ông ta gây anh trước, nhưng lại nói một câu chẳng qua chỉ là chuyện con nít!
Sao, chỉ cho quan châu đốt lửa mà không cho dân chúng thắp đèn?
Điệu bộ Đường thị ông ta thật lớn!
"Là ông không tin tưởng chính các ông, sao? Không có sự tự tin để cho tôi xem?” Tần Tranh cười lạnh.
Sắc mặt Đường Bá Hoài ngay lập tức trở nên âm trầm, thu tay lại.
Nhìn Tần Tranh xem xong từng chút một, đưa thuốc đông y cho bà cụ, sau đó rời đi, Đường Bá Hoài mới hừ lạnh rồi ngồi lại bàn.
Còn Tần Tranh, cũng xoay người chuẩn bị đóng cửa.
Nhưng vào lúc này, một ông cụ mặc trang phục Trung Sơn ngồi trước mặt Đường Bá Hoài, đột nhiên cởi mũ trên đầu xuống.
Một đầu mụn chi chít giống như mụn nước, trong nháy mắt xuất hiện trước mặt mọi người.
Người có chứng lỗ, nhắm mắt lại!
Còn Tần Tranh cũng sửng sốt.
Chưa từng thấy trường hợp nào như vậy.
Lập tức anh không đóng cửa nữa, mà ngồi trên ghế nhìn từ xa.
Đường Bá Hoài cũng hơi sửng sốt, không nghĩ tới lại có loại bệnh nhân đặc biệt như này tới cửa, ngay lập tức nhanh chóng bắt đầu chẩn trị.
Lúc này xung quanh có quá nhiều người đang nhìn ông ta, ông ta kéo người của Càn Khôn Đường tới, nếu xảy ra sai lầm, chỉ sợ toàn bộ hệ thống Trung Y Đường Thị đều sẽ bị công kích.
Quan trọng nhất là, Tần Tranh kia bây giờ cũng đang chờ xem trò cười của ông ta!
Tần Tranh nếu biết được suy nghĩ của Đường Bá Hoài, nhất định sẽ cười phá lên, anh nhìn xem trò cười của Đường Bá Hoài?
Ôi ôi!
Đường Bá Hoài hoàn toàn không biết, Tần Tranh không lấy đông y làm nghề kiếm cơm. Còn bây giờ không đóng cửa, cũng chỉ vì tò mò trường hợp này mà thôi!
"Ông à, bệnh này đã bao lâu rồi?" Đường Bá Hoài bắt đầu hỏi từng câu từng chữ.
Qua khoảng tám phút, Đường Bá Hoài bắt đầu chẩn trị cho ông cụ, ra tay châm cứu.
Tần Tranh nhìn thấy cảnh này, nhướng mày.
Hiện tại anh cũng đã nhìn ra, ông cụ này là nhiễm virus, muốn châm cứu, trị liệu bằng cách dùng châm cứu hơ lửa, phối hợp với một lượng thuốc chống viêm nhất định.
Nhưng khi Tần Tranh nhìn thấy Đường Bá Hoài lại dùng, ngân châm lấy từ trong ngăn đông lạnh ra bắt đầu châm cứu, anh nhất thời nhíu chặt mày!
Đường Bá Hoài này, thật sự không biết trị bệnh, lại giả vờ biết trong khi không biết!
Tần Tranh lúc này đứng lên muốn đi qua!
Nhưng ngay sau đó, anh dừng lại.
Ông cụ chọn chính là Trung Y Đường Thị, tất nhiên là tin tưởng trình độ của Đường Bá Hoài, anh đột nhiên chen vào, ông cụ kia sẽ không nhận tình cảm của anh.
Thay vì quấy rầy, không bằng chờ đến cuối cùng ra tay.
Tần Tranh tính toán thời gian sẽ không sai, không lập tức hành động.
"A, đàn ông!"
Đột nhiên một tiếng hừ lạnh vang lên, Tần Tranh quay đầu lại thì nhìn thấy Lương Khanh liếc mắt nhìn mình rồi đi xa.
Tần Tranh ngay lập tức đơ ra, anh lại làm sao?
Không biết, Lương Khanh được huấn luyện rất lâu, nhạy cảm nhất với khí tức.