Bên trong phòng riêng yên tĩnh, một bầu không khí khó xử từ từ lan rộng.
Sở Hiểu Đồng cũng sững sờ ngay tại chỗ, khắp khuôn mặt của Sở Kinh, Hàn Anh và Sở Tử Đàn đầy vẻ khó tin.
"Phó bí thư Lưu, anh không tìm nhầm người chứ? Tần Tranh chỉ là một kẻ câm còn là một tên phế vật, ăn uống toàn dựa vào vợ cậu ta, một người như vậy, mà anh lại mời rượu cậu ta sao?"
Người đầu tiên phản ứng là Trình Văn, sau đó lập tức mở miệng hỏi.
Lời anh ta nói cũng là điều mọi người muốn hỏi.
Một tên phế vật, tại sao phó bí thư Lưu lại muốn nâng ly chúc mừng anh.
“Phế vật?” Phó bí thư Lưu cười khẩy một tiếng, cau mày nhìn sang Trình Văn.
"Cậu là?"
Thấy Lưu Chính hỏi mình, Trình Văn lập tức nói: "Tôi tên Trình Văn, là trợ lý của trưởng phòng Lưu tại Dương Thành."
"Bí thư, tôi nhớ người này, tháng trước trưởng phòng Lưu có bảo chúng ta bỏ phiếu, cậu ta chính là người sẽ sớm đảm nhiệm chức phó trưởng phòng." Một trong những người phía sau Lưu Chính tiến lên và nói.
“Phó trưởng phòng?” Lưu Chính híp mắt.
Trong nháy mắt, trái tim của Trình Văn như muốn nhảy lên tới cổ họng.
Nhưng giây tiếp theo, Lưu Chính đột nhiên chuyển ánh mắt, lại nhìn về phía Tần Tranh lần nữa: "Anh Tần, Trình Văn và anh có mâu thuẫn sao?"
A!
Toàn bộ người trong phòng riêng lúc này đều nhìn về phía Tần Tranh.
Ánh mắt của Trình Văn càng sáng rực, nhìn chằm chằm Tần Tranh, anh ta nghĩ ngàn lần cũng không tới, Tần Tranh vừa mới bị mình chế giễu đến không còn chỗ đứng, vậy mà giờ phút này lại khiến anh ta sợ hãi như thế.
Tần Tranh mỉm cười, anh không biết chữa khỏi bệnh cho bố của Lưu Chính, lại khiến Lưu Chính khách khí với mình như vậy.
Tuy nhiên, điều này cũng làm anh tăng không ít ấn tượng tốt với Lưu Chính.
Mà giờ khắc này, Lưu Chính rõ ràng đang cho anh mặt mũi.
Chỉ sợ người thông minh như Lưu Chính, liếc mắt liền nhìn thấu mọi chuyện đang xảy ra trong phòng riêng ngày hôm nay.
Tần Tranh liếc qua Trình Văn một cái, thấy rõ sự sợ hãi trong mắt Trình Văn, trong lòng chợt cười lạnh.
Không có tiền đồ!
Loại người này anh cũng không thèm dây dưa quá nhiều, hơn nữa Trình Văn này dù sao cũng là họ hàng, nếu làm quá sẽ chỉ khiến nhà họ Sở khó xử.
"Không có, anh ấy là anh rể của tôi, không có mâu thuẫn gì cả. Vừa rồi chỉ đang thảo luận xem món đồ cổ này là thật hay giả thôi."
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!