Cho dù 3 miếng ngọc của các người có lớn bao nhiêu đi chăng nữa, thì miếng ngọc huyết đã trải qua hơn ngàn năm mới có thể hình thành một cách tự nhiên này, mới dễ dàng khiến người xem choáng ngợp!
Lăng Chấn Vũ tiến đến để chế nhạo cũng đanh mặt lại, sắc mặt của Tiền Kim Sơn và các chủ cửa hàng châu báu khác bỗng trở nên u ám!
Người phụ nữ của cửa hàng châu báu Phượng Ký giờ phút này nhìn Tần Tranh như nhìn quái vật, thứ ngàn năm hiếm có như thế, cô ta cũng không phải kẻ ngốc mà đi tin Tần Tranh thực sự chỉ gặp may mắn!
Tên Tần Tranh này tuyệt đối có thực lực!
"Đi, tìm người điều tra thông tin của chàng trai kia, đưa đến phòng làm việc của tôi! Nhân tài như vậy, châu báu Phượng Ký chúng ta nhất định phải đoạt về! Tôi sẽ tự mình đi đoạt lấy!" Chủ cửa hàng châu báu Phượng Ký - Phượng Doãn Nhi, trong đôi mắt xinh đẹp của cô ta giờ phút này đầy vẻ kiên định.
Người tài giỏi như thế còn quý hơn cả ngọc huyết ngàn năm!
Tiếng gào hét chói tai ở phía dưới lúc Tần Tranh lấy ra miếng ngọc huyết này, giờ đây mới chậm rãi dừng lại, ngay sau đó là tiếng hét giá vang lên dồn dập!
Ba người Lão Từ và cả Đàm Thành Huân đều đơ cả ra.
Họ đã thực sự nếm trải thế nào là từ thiên đường đến địa ngục, và từ địa ngục lên thiên đường!
“Tần Tranh!” Đàm Thành Huân đột nhiên nhìn sang Tần Tranh, hướng về phía Tần Tranh khom người!
Ông ấy nhất định phải xin lỗi, vì trước đó đã không tin tưởng Tần Tranh, vì ông thiên vị nhân viên của mình, và bởi vì dù như thế nhưng Tần Tranh vẫn muốn giúp ông ấy!
Vì tất cả, ông ấy nhất định phải cúi đầu xin lỗi!
“Tôi có lỗi với cậu!” Hai mắt của Đàm Thành Huân ngấn lệ: “Thực xin lỗi!”
Ông ấy hét lớn một tiếng!
Trong lòng Tần Tranh bất đắc dĩ lắc đầu, đỡ Đàm Thành Huân đứng dậy: "Tôi không để bụng đâu."
Đàm Thành Huân đối với anh mà nói, kỳ thực nói trắng ra là anh mượn điểm đòn bẩy để cắt đá.
Mục đích anh tới đây, chủ yếu là để kiểm tra xem trong những viên ngọc thạch khác có tồn tại linh khí của trời đất hay không!
Hiện tại anh đã xác định được, bên trong mấy khối đá này đều có!
Hơn nữa, còn rất dày đặc!
Xem ra sau khi trở về, anh có thể thử bồi dưỡng dược liệu, sau đó luyện chế đan dược!
Nghe được Tần Tranh nói như vậy, Đàm Thành Huân lập tức đỏ mặt, một người trẻ tuổi còn độ lượng hơn ông ấy!
Thật đúng là mất cái mặt mo này!
Đàm Thành Huân đột nhiên nhìn về phía Tần Tranh: "Khối ngọc thạch này bán đấu giá được bao nhiêu tiền, Đàm Ký của tôi sẽ không lấy phần nào, toàn bộ đều thuộc về anh Tần!"
Xưng hô đột nhiên biến thành anh Tần, Tần Tranh sững sờ, gật đầu không nói gì.
Bởi vì tình huống lần này, nếu không có ngọc huyết của anh, chỉ sợ tổn thất của Đàm Thành Huân không có đến 5-6 năm thì không bao giờ vớt vát lại nổi!
"Bắt đầu đấu giá!" Người chủ trì hô to, khán giả phía dưới lập tức giơ biển hiệu!
Đàm Tử Khâm và Sở Hiểu Đồng ngồi trong góc, khuôn mặt trắng nõn đỏ bừng vì phấn khích, thời khắc nhìn thấy Đàm Ký suýt chút nữa tiêu đời, cả hai đều muốn mắng chết Từ Chí.
Nhưng Tần Tranh cố gắng xoay chuyển tình thế, đã khiến Đàm Tử Khâm hoàn toàn khâm phục Tần Tranh!
"Hừ! Không nghĩ tới tên này lợi hại như thế, tớ quyết định, từ hôm nay trở đi, tớ sẽ không ghét anh ta nữa! Không ngờ Hiểu Đồng cậu thật tốt phúc, đau khổ một năm, giờ lại sống một cuộc sống hạnh phúc như vậy!"
“Từ hôm nay trở đi, Tần Tranh đã khác trước.” Đàm Tử Khâm nói, mà không nhìn thấy vẻ mặt bối rối của Sở Hiểu Đồng.
Khác trước...
Cô vẫn là một người bình thường, nhưng từ hôm nay trở đi, Tần Tranh đã bị tất cả người trong ngành đá quý để mắt tới, trở thành nhân vật siêu hot, một bước vượt qua cô ngàn dặm!
"Một trăm chín mươi triệu!"
"Ba trăm triệu!"
"Một tỷ!"
Giá càng ngày càng cao, chủ tiệm châu báu Nguyên Phúc của thành phố Giang Thị vừa là người xếp vị trí thứ nhất, nhìn cảnh này với vẻ mặt u ám, đột nhiên quay đầu lại: “Gọi điện thoại cho tổng giám đốc Hà, nói cho ông ấy biết tình hình hiện tại, để ông ấy tự quyết định."
Vốn dĩ vị trí thứ nhất là của bọn họ, là thuộc về thành phố Giang Thị của bọn họ, không ngờ lại bị một thành phố nhỏ cướp đi!
Những người ngồi dưới ghế giám khảo giờ phút này cũng xôn xao, bên phía khách mời cũng mang theo tâm tư khó lường nhỏ giọng trò chuyện.
"Còn cao hơn châu báu Nguyên Phúc rất nhiều, không thể không tuyên bố đứng nhất!"
"Không còn cách nào khác, dù sao vẫn còn phương diện điêu khắc." Trên ghế ban giám khảo, hai người đàn ông đến từ ban tổ chức thành phố Giang Thị trò chuyện với nhau.
"Được, lát nữa tôi sẽ tìm người xem kỹ món đồ điêu khắc này của Đàm Ký."
"Giao mọi thứ cho anh đấy."
"Chúng ta không thể để những thành phố khác chiếm lấy vị trí đứng đầu của thành phố Giang Thị được."