Anh thật sự chưa bao giờ hối hận khi kết hôn với tôi sao?
“Được!” Lăng Chấn Vũ gầm lên giận dữ, run rẩy đứng dậy nhìn bóng lưng Tần Tranh.
“Mẹ nó, Tần Tranh! Mày đợi đấy cho bố, hôm nay bố mày sẽ để cho mày có đến mà không có về!”
Lúc ba người họ đi đến cửa phòng riêng, Đàm Tử Khâm và Sở Hiểu Đồng vẫn còn hơi sững sờ.
Họ không dám nghĩ đến những gì vừa xảy ra.
Thậm chí chưa bao giờ nghĩ rằng, có một ngày Tần Tranh lại dám đánh Lăng Chấn Vũ.
“Tần Tranh, anh có biết người kia là ai không? Mà anh còn dám đánh?” Đàm Tử Khâm mím môi.
“Tôi biết, Lăng Chấn Vũ.” Tần Tranh đẩy cửa phòng riêng ra.
Đột nhiên sáng!
Phòng riêng này hoàn toàn không thể gọi là phòng riêng, đây chẳng khác gì sảnh tiệc trên tầng cao nhất của một số khách sạn năm sao!
Sàn nhà bằng đá cẩm thạch và một chiếc bàn pha lê rộng một mét bao quanh toàn bộ đại sảnh, trên đó bày đầy đủ các loại đồ ăn thức uống.
Cả đại sảnh lúc này chỉ có ba người Tần Tranh.
Thảo nào vừa rồi Lăng Chấn Vũ bị đánh không có ai đến giúp, hóa ra là đều chưa đến.
Bình tĩnh trở lại Sở Hiểu Đồng nhíu mày nói: “Thân phận của Lăng Chấn Vũ không phải bình thường, bố anh ta là một trong một trăm người giàu nhất ở tỉnh Thanh, nếu trêu chọc anh ta thì anh sẽ khó mà xử lý.”
Tần Tranh không sao cả: “Binh đến thì tướng ngăn, nước đến thì đất chặn.”
Anh đã từng nói, anh không gây chuyện nhưng cũng không sợ trách nhiệm!
Sở Hiểu Đồng vẫn lo lắng, thầm nghĩ chuyện này vì mình mà ra, mình sẽ nói rõ ràng với anh ta!
Lúc này Sở Hiểu Đồng nhìn về phía cửa: “Tớ đi nhà vệ sinh.”
Đàm Tử Khâm phất tay, sau đó ngồi xuống một chiếc sô pha nhỏ, bắt đầu nghịch di động.
Tần Tranh từ sáng đến bây giờ vẫn chưa ăn cơm, rất đói, lập tức đi đến trước bàn dài, cầm một cái đĩa lên, gắp đồ ăn vào trong đĩa.
Vì thế, khi bảy tám người đi theo nhóm từ phía sau bước vào cửa, thì thấy Tần Tranh đang há miệng ăn đồ ăn.
Tất cả mọi người lập tức sửng sốt, người này là ai đây?
Nhìn thấy người đến Tần Tranh cũng không quan tâm, anh không quen những người này, hẳn là bạn cùng lớp với Sở Hiểu Đồng.
Người của lớp mình anh còn không nhớ rõ là ai, huống chi là những người khác.
Anh không biết nhưng Đàm Tử Khâm biết, ngay sau đó Đàm Tử Khâm vẫy tay: “Mọi người đến rồi.”
“Sinh nhật vui vẻ nhé Đàm đại tiểu thư, đây là quà sinh nhật.”
Một nhóm người đi lên nói chuyện, cười đùa với Đàm Tử Khâm, chỉ là ánh mắt vẫn luôn nhìn về phía Tần Tranh.
Lúc này, cuối cùng Tần Tranh cũng đã ăn no, vừa xoay người định chào lịch sự, thì có ba người đi vào cửa.
Lưu Phi, Trần Lỗi và Diêu Thiến.
Sau khi ba người đi vào, có một người phụ nữ đi theo vào ngay sau họ, Tiếu Ưu Ưu!
Tần Tranh híp mắt, tùy ý ngồi xuống một chiếc sô pha, không định để ý tới những người này.
Nhưng bốn người Lưu Phi sẽ không giả vờ như không nhìn thấy Tần Tranh, nhất là Tiếu Ưu Ưu.
Bởi vì Tần Tranh mà Phùng Thiếu Trạch bị bắt vào tù, kim chủ cô ta vất vả lắm mới tìm được cứ vậy đi đời, thậm chí còn bị Phùng Thiếu Trạch chửi mắng đánh đập!
Cô ta trút hết những thù hận này lên người Tần Tranh!
So với Tiếu Ưu Ưu thì ba người Lưu Phi dè dặt hơn một chút, bọn họ biết Tần Trạch quen biết với cục trưởng Cao, mà thực lực của ba người cũng không cho phép họ chống lại người như cục trưởng Cao.
Cho nên bọn họ sẽ không nói chỉnh Tần Tranh vào chỗ chết, nhưng bọn họ đã chuẩn bị rất nhiều thứ vụn vặt.
Chỉ đợi lát nữa mọi người đến đầy đủ, sẽ chỉnh Tần Tranh!
Nghĩ đến đây, ba người họ nở nụ cười lạnh lùng!
Trong vô tình, Tần Tranh lại phát hiện ra mình đã trở thành mục tiêu công kích, nhưng anh cũng đã quen với điều đó.
Lúc ở đại học Y, bởi vì anh bị câm mà cả khoa không có mấy ai cho anh sắc mặt tốt.
Người cho anh sắc mặt tốt, về sau đều bị kéo vào phe bắt nạt Tần Tranh.
Duy nhất có một chàng trai đối xử tốt với Tần Tranh, và cũng bị mọi người bắt nạt giống như Tần Tranh.
Khi còn đi học, hai người đã giúp đỡ nhau rất nhiều.
Nhưng, từ sau khi tốt nghiệp, hai người không còn liên lạc nữa.
Không biết họp lớp lần này có thể gặp được không?
Tần Tranh không khỏi có chút mong đợi.
Mọi người lần lượt đi vào, không bao lâu sau, toàn bộ sô pha trong đại sảnh đã có hơn phân nửa người ngồi.
Mà lúc này, Lăng Chấn Vũ luôn không xuất hiện lại từ cửa đi vào.
Sau khi anh ta vào cửa trước tiên là nhìn Tần Tranh, sau đó đột nhiên giơ tay lên: “Các bạn học yên lặng một chút!”
Trong nháy mắt, cả đại sảnh im lặng, tất cả mọi người đều quay đầu lại nhìn Lăng Chấn Vũ.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!