Sở Hiểu Đồng không nói gì, nhưng Tần Tranh nhìn ra được, cô đã không còn ác cảm với anh nữa, thậm chí còn tăng thêm rất nhiều thiện cảm.
Trái tim Tần Tranh lỡ một nhịp mà không có lý do.
Ở đại học, Sở Hiểu Đồng là nữ thần của toàn trường đại học Y, từ khi tốt nghiệp đến bây giờ vẫn là xử nữ, mặc dù nóng nảy nhưng khuôn mặt và dáng người thật sự không thể bới móc!
Vẻ xinh đẹp lạnh lùng của cô và Lương Khanh khác nhau, cô đầy nữ tính, khắp người tỏa ra hương vị phụ nữ quyến rũ
Có một người phụ nữ xinh đẹp như vậy bên cạnh, không có người đàn ông nào sẽ từ chối cả.
Tần Tranh không từ chối, nhưng cũng không thể chấp nhận, sự mến mộ của anh đối với Sở Hiểu Đồng trước kia đã phai nhạt từ lâu, bây giờ anh cảm thấy mọi sự tùy duyên sẽ tốt hơn.
“Bố mẹ bảo anh sau này cố gắng về nhà, bố còn nói bố rút lại lời đã nói nếu sang năm không sinh con thì ly hôn trước đây, còn bảo tôi nói lời xin lỗi với anh. Một năm qua nhà họ Sở đã quá khắc nghiệt với anh, mong anh đừng so đo.”
Nói xong những điều này, sắc mặt của Sở Hiểu Đồng càng thêm phức tạp.
Cô chưa bao giờ nghĩ rằng, người đàn ông câm điếc giống như đồ bỏ đi kia, bây giờ lại được các lãnh đạo lớn của Dương Thành xem trọng, thậm chí bởi vì mối quan hệ của Tần Tranh và Phương Mậu mà nhà họ Sở đã nuốt chửng toàn bộ tài sản của Phùng thị.
Tần Tranh gật đầu không nói gì, đương nhiên anh hiểu được sự lạnh nhạt và thân thiết của tình người, lúc này tốt nhất là nên giữ im lặng.
“Sắp đến giờ rồi, chúng ta đi thôi.” Sở Hiểu Đồng nói xong, bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa.
Tần Tranh đi theo Sở Hiểu Đồng ra ngoài, Đàm Tử Khâm đứng ở cửa đã bực mình: “Có cần chậm như vậy không hả, đã nói đi đón tớ, kết quả tớ đến tìm cậu cậu còn chưa ra khỏi nhà.”
“Lỗi của tớ, lỗi của tớ.” Sở Hiểu Đồng cười sờ mặt Đàm Tử Khâm, “Hôm khác mời cậu đi Bar uống rượu.”
“Cái này còn tạm được.” Đàm Tử Khâm cong khóe miệng, khóe mắt nhìn thấy Tần Tranh, trong mắt lóe lên một tia khinh thường, “Anh sẽ không mặc cái này đấy chứ?”
Tần Tranh nhướng mày.
“Làm ơn, dù sao cũng là họp lớp, ai không rạng rỡ tươi đẹp? Hơn nữa nơi chúng ta phải đi là câu lạc bộ Hoàng Đồ, phòng super VIP, đó là sảnh thủy tinh giống như buổi liên hoan khiêu vũ, anh mặc cái này ở bên trong để gây cười à?”
Vẻ mặt Đàm Tử Khâm ghét bỏ.
Sở Hiểu Đồng nghe vậy trong lòng có hơi khó chịu, kéo Đàm Tử Khâm nói: “Không sao, tùy anh ấy đi, mau lên xe.”
Đàm Tử Khâm trợn trắng mắt không nói nên lời, trực tiếp kéo Sở Hiểu Đồng ngồi ra phía sau, ý rõ ràng là để Tần Tranh lái xe.
Tần Tranh lắc đầu, anh cũng đã từng thấy tính tình đại tiểu thư của Đàm Tử Khâm, nhưng anh không có ý định thay quần áo.
Là chính mình là được, vì sao phải sống vì ánh mắt của người khác?
Tần Tranh anh, sẽ không bao giờ làm vừa lòng người khác.
Lái xe đến Hoàng Đồ, ba người vừa bước vào sảnh đã nhìn thấy có một người đàn ông đang ngồi trong sảnh, người đàn ông lập tức đứng dậy ngay khi Sở Hiểu Đồng đi vào.
“Hiểu Đồng, em đến rồi. Đàm tiểu thư, đã lâu không gặp.” Người đang ông nói xong, chắp tay sau lưng đi tới, khi đứng ở trước mặt Sở Hiểu Đồng đột nhiên anh ta lấy ra một bó hoa hồng lớn.
“Hiểu Đồng, tặng em.”
Tần Tranh đứng ở bên cạnh Sở Hiểu Đồng thấy vậy nheo mắt lại, quan sát người đàn ông này từ trên xuống dưới.
Vóc người cao lớn, cao hơn 1m8, chiều cao ngang ngửa với Tần Tranh, gương mặt quả thật đẹp trai hơn Tần Tranh một chút, nhưng không hấp dẫn. Anh ta mặc một bộ vest đen, mang một đôi giày da màu bạc, thật đặc biệt!
Đánh giá tổng thể, là một tên mặt người dạ thú.
“Tôi nói này, Lăng Chấn Vũ, trong mắt anh chỉ có Hiểu Đồng nhà tôi thôi à, hôm nay là sinh nhật của bản tiểu thư đấy!” Đàm Tử Khâm đưa tay nhận hoa, khóe mắt còn liếc nhìn Tần Tranh.
Sau đó nắm tay Hiểu Đồng trêu chọc Lăng Chấn Vũ.
Tần Tranh thoáng sửng sốt khi nghe thấy cái tên này, Lăng Chấn Vũ? Hóa ra là người kia, anh còn tưởng là ai.
Lúc đó ở đại học Y, cả khoa đều biết có một phú nhị đại theo đuổi Sở Hiểu Đồng rất dữ dội, nhưng Sở Hiểu Đồng làm ngơ.
Người đó chính là Lăng Chấn Vũ!
Bố của Lăng Chấn Vũ này là một trong một trăm người giàu nhất tỉnh Thanh, thậm chí gần đây còn có tin tức rằng ông ta sẽ tiến công thủ đô.
Trọng lượng phú nhị đại này của anh ta, rất đủ!
Từ đầu đến cuối Sở Hiểu Đồng đều không nói chuyện, thậm chí cũng không nhìn Lăng Chấn Vũ.
Lăng Chấn Vũ mỉm cười: “Chắc chắn là chuẩn bị quà cho cậu rồi, nhưng mà đến lúc ấy sẽ đưa cho cậu.”
Nói xong, Lăng Chấn Vũ nhìn Sở Hiểu Đồng: “Hiểu Đồng, hôm nay anh đã dày công chuẩn bị cho em một bữa tiệc dưới ánh nến, hy vọng em sẽ thích. Anh đang đợi em chấp nhận tình yêu của anh, anh muốn cho em một tương lai tươi đẹp!”
Sở Thanh m khẽ nhíu mày: “Không cần đâu, tôi đã kết hôn, đã có chồng rồi.”
Ánh mắt Lăng Chấn Vũ thoáng dừng lại, khóe miệng nhếch lên: “Không sao, chỉ cần em nói em không hạnh phúc, anh sẽ đưa em đi ngay lập tức và cũng không có ai dám ngăn cản anh.”
Khóe mắt Tần Tranh giật giật, đây là xem như anh hoàn toàn không tồn tại sao?
Đây là cố tình làm anh khó xử ư?
Tần Tranh lập tức bước tới phía trước, ôm eo Sở Hiểu Đồng: “Chòng ghẹo phụ nữ đã có gia đình ở trước mặt chồng người ta, da mặt của Lăng thiếu cũng dày thật.”
Lúc này Lăng Chấn Vũ mới nhìn về phía Tần Tranh, giống như vừa mới nhìn thấy Tần Tranh ở đây, ngạc nhiên nói: “Ơ kìa, hóa ra nơi này còn có người à, vậy mà tôi tưởng là con chó Hiểu Đồng dắt theo cơ đấy.”
Dứt lời, khóe miệng Lăng Chấn Vũ còn mang theo nụ cười lạnh lùng đắc ý, nhưng trong khoảnh khắc tiếp theo anh ta nhìn thấy một bàn chân đá vào người mình!
Rầm!
Đàm Tử Khâm và Sở Hiểu Đồng đều không ngờ Lăng Chấn Vũ sẽ nói ra những lời như vậy, càng không ngờ Lăng Chấn Vũ vừa nói dứt lời đã bị Tần Tranh đá một cú!
Hai người kinh ngạc nhìn Lăng Chấn Vũ bị đá bay!
Thật sự là bay ra ngoài, và đập mạnh xuống nền, phun ra một ngụm máu.
“Nếu hôm nay mày ăn cứt, thì hãy đánh răng rồi nói chuyện. Nếu không lần sau mồm của mày còn phun đầy cứt nữa thì không phải đá bay mày đơn giản như vậy đâu.” Tần Tranh hờ hững nói.
Lăng Chấn Vũ không dám tin nhìn Tần Tranh, tên này lại dám đá anh ta!
Quả thực là gan hùm mật gấu!
“Tần Tranh, mày muốn chết!” Anh ta nghiến răng.
“Là mày muốn chết.” Ánh mắt Tần Tranh lạnh như băng, “Đào góc tường của tao, còn muốn cắm sừng tao? Tao không lột da mày chính là nhân từ lớn nhất với mày rồi đấy!”
Sở Hiểu Đồng giống như lần đầu tiên quen biết Tần Tranh, cô không nhịn được nuốt nước bọt. Ngay cả Đàm Tử Khâm cũng nhìn Tần Tranh với cặp mắt khác xưa, đây là Tần Tranh vô dụng lúc trước ư?
Một lời không hợp thì đá bay?
“Anh ta… thật sự là Tần Tranh?” Đàm Tử Khâm chọc vào eo Sở Hiểu Đồng.
Sở Hiểu Đồng cắn môi với vẻ mặt phức tạp.
“Chúng ta đi thôi.” Tần Tranh ôm Sở Hiểu Đồng đi về phía thang máy, khóe mắt lướt thấy hoa trong tay Đàm Tử Khâm, đột nhiên đưa tay ra, “Đưa hoa cho tôi.”
Đàm Tử Khâm vừa mới bị Tần Tranh làm cho choáng váng, lại thật sự đưa hoa cho Tần Tranh.
Tần Tranh cầm hoa đi đến bên cạnh Lăng Chấn Vũ, ném chúng xuống đất.
“Cầm đồ của mày, thu lại suy nghĩ của mày đi, đừng có ý đồ với Hiểu Đồng nữa.”