Ba người anh một câu tôi một câu, đôi mắt Tần Tranh dần trở nên lạnh như băng.
Cao Tử Lâm nghe thấy vậy sắc mặt cũng trở nên khó coi, đây là đám người gì thế này!
Tần Tranh chậm rãi ngẩng đầu: “Nơi này là phòng khám của tôi, tôi quen với các người lắm sao? Tôi không nhớ các người là bạn học cũ của tôi, cho nên nếu không khám bệnh thì đến từ đâu về lại chỗ đấy!”
Trong quá khứ, anh bị buộc phải làm người câm trong mười năm, bị bắt nạt và bị xúc phạm bởi vì sự bất lực và truyền thống tiếp tục.
Nhưng bây giờ Tần Tranh anh, sẽ không nhẫn nhịn bất cứ ai muốn giẫm lên đầu mình!
“Rầm!”
Trần Lỗi vỗ bàn Tần Tranh: “Mẹ nó mày nghĩ mở một cái phòng khám là giỏi lắm sao? Nếu không phải là họp lớp, cộng thêm báo cáo nhỏ của Tiếu Ưu Ưu, rất nhiều người đều muốn xem bây giờ mày ra sao đấy, mẹ nó ai đến tìm mày chứ?”
“Tần Tranh, tao nói cho mày biết, hôm nay anh em đến đây là coi trọng mày, mày nên cảm ơn bọn tao! Hôm nay tao sẽ không đi, ai đến khám bệnh tao đuổi người đấy, để tao xem mày làm gì được tao!”
Lưu Phi và Diêu Thiến ở một bên xem náo nhiệt.
Họ thích nhất là nhìn thấy dáng vẻ mặc họ nhào nặn của Tần Tranh khi ở trong tay họ.
\
Tần Tranh gật đầu, đứng dậy: “Không đi à, vậy thì dễ nói chuyện.”
Khi anh vừa định nói tiếp đừng trách anh không khách sáo, thì Cao Tử Lâm bên cạnh đột nhiên đứng dậy, không nén được cơn giận,
“Đủ rồi! Nơi này không hoan nghênh các người, ra ngoài ngay lập tức!”
Một câu nói của Cao Tử Lâm, khiến cho ba người Lưu Phi lập tức nhìn sang.
“Ô, không nhìn thấy nơi này còn có một mỹ nhân cơ đấy.” Lưu Phi cười khẩy, quan sát Cao Tử Lâm từ trên xuống dưới.
Cao Tử Lâm mặc quần jeans và áo phông dài, đường cong của cô không bị che khuất.
“Thế nào, cô là nhân tình của Tần Tranh?” Lưu Phi lạnh lùng nở nụ cười, “Nóng nảy phết. Ở trong nhà còn đeo khẩu trang và kính đen làm gì? Lẽ nào xấu quá không muốn cho người khác nhìn?”
Lưu Phi nói xong, đi giật khẩu trang trên mặt Cao Tử Lâm!
Tần Tranh liền nhíu mày, đi đến đứng phía trước Cao Tử Lâm: “Nếu mày có bước tới trước một bước nữa, tao sẽ ném mày ra ngoài.”
Sắc mặt Lưu Phi bỗng trở nên khó coi: “Tần Tranh, một năm không gặp, mày có bản lĩnh rồi đấy!”
“Hôm nay ông đây phải cởi ra đấy, tao xem mày có thể làm gì được tao!”
Lưu Phi vừa nói dứt lời, liền đưa tay muốn đụng vào Cao Tử Lâm, trong mắt Tần Tranh lóe lên một tia sắc lạnh, dưới chân chợt động!
Một cước, đá vào bụng Lưu Phi!
Sức lực này sẽ không làm tổn thương nội tạng, sẽ không để lại sẹo, nhưng lại vô cùng đau đớn!
Rầm!
Lưu Phi bị đá văng ra xa, đập mạnh xuống trước cửa!
“Mẹ nó mày dám đánh tao!” Lưu Phi tức giận, che bụng kêu lên, “Lỗi Tử, gọi người cho tao, mẹ nó ông đây phải đánh chết thằng khốn này!”
Sắc mặt Trần Lỗi u ám, “Tần Tranh, rượu mời không uống muốn uống rượu phạt, là bản thân mày tự tìm đến cái chết, đừng trách bọn!”
“Cho mày mặt mũi mày lại không cần, vốn là đến mời mày tham gia họp lớp, bây giờ xem ra loại cặn bã không có tố chất như mày, hoàn toàn không xứng để sống trên đời này!” Diêu Thiến chán ghét nhìn Tần Tranh giễu cợt.
Sắc mặt Tần Tranh lạnh lùng, nhìn ba người đang la hét ở đây.
Thầm nói người đến gây phiền phức cho tôi là các người, ra tay trước cũng là các người, tôi đánh trả, các người nói tôi muốn tìm đến cái chết, nói tôi là cặn bã!
Các người là phú nhị đại, thì cảm thấy những người bình thường trên khắp thế giới đều phải quỳ dưới chân các người sao? Chương 25: Dừng tay!
Đôi mắt Tần Tranh trở nên lạnh lùng, chính vào lúc này, Cao Khải Lượng từ cửa đi vào, muốn đón Cao Tử Lâm về.
Lưu Phi, Trần Lỗi ngay lập tức nhìn sang.
Ba người họ đều là con nhà giàu, hầu như đều đã từng gặp các cục trưởng của Dương Thành.
Lúc này nhìn thấy Cao Khải Lượng cũng thoáng sửng sốt.
Đây không phải là cục trưởng Cao sao?
Nhưng chớp mắt sau, Cao Tử Lâm đột ngột chạy ra, đôi mắt đẫm lệ chỉ vào ba người Lưu Phi: “Bố, ba người này muốn tháo khẩu trang của con, còn mắng con là đồ xấu xí!”
“Tần Tranh giúp con, họ còn muốn đánh Tần Tranh!”
Ầm!
Ba người Lưu Phi đột nhiên sững sờ, giống như sét đánh, miệng há to!
Đệch, ăn không nói có à!
Bọn tôi mắng cô xấu xí hồi nào, rõ ràng là gọi người đẹp mà!
Sắc mặt Cao Khải Lượng trở nên khó coi trong nháy mắt, nhìn về phía ba người đó. Ông ta không ngốc, đương nhiên nhìn ra được trên người ba người này đều là hàng hiệu, trong lòng lúc này cũng rõ ràng.
“Cục trưởng Cao, đều là hiểu lầm, hiểu lầm thôi. Ba cháu còn từng uống rượu cùng ngài cơ mà.” Lưu Phi vội đứng dậy cười nói.
Bọn họ thực sự không dám đắc tội với người trước mặt này.
Loại nhà giàu mới nổi như bọn họ, đồ đạc của công ty, hàng năm đều phải được kiểm tra bởi cấp dưới của cục trưởng Cao, nếu như bọn họ đắc tội với cục trưởng Cao.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!