Một người mới đến từ thành phố nhỏ thì cũng thôi đi! Vậy mà bảo một quản lý cấp cao của công ty như cô ta đi đón!
Quan trọng là, sau khi nhìn thấy cô ta lại không chào hỏi, cũng không cúi chào!
Hứ!
Cô chỉ là một người mới mà thôi, vậy mà cho tôi nhìn sắc mặt!
Thôi được, cô cũng chỉ là một đứa nhà quê, về công ty bà đây sẽ chỉnh đốn cô!
Nhìn xem bộ đồ đang mặc còn là kiểu vest cũ của Dior, thật là quê mùa!
Sở Hiểu Đồng không biết rằng lúc này mình đang bị người ta khinh thường, cô chỉ cầm điện thoại nói với Tần Tranh rằng cô đã đến nơi.
Công ty cách sân bay khá gần, tài xế lái xe đưa cô đến rất nhanh.
Cô kéo vali da đến, nhưng bây giờ vẫn chưa xác định được nơi ở cho nên phải kéo đến công ty.
Thấy vậy, sự khinh thường trong mắt Kim Bình Bình càng nhiều hơn.
Không biết công ty quản lý tất cả mọi thứ sao? Còn kéo một cái vali to như vậy, quả nhiên nhà quê chính là nhà quê!
Sở Hiểu Đồng kéo vali bước xuống xe, ngẩng đầu lên thì nhìn thấy tòa nhà ở phía trước.
Đỉnh của tòa nhà được khảm một số ký tự lớn bằng vàng lấp lánh theo chiều dọc!
Tập đoàn Giang thị!
Bên trong tòa nhà, không chỉ có người của công ty mỹ phẩm mà còn có những người khác, chẳng hạn như quần áo, ăn uống…
Nói thẳng ra nơi này chính là tòa nhà văn phòng.
Mà địa điểm kinh doanh chính, lại ở một nơi khác.
Những người có thể ngồi trong tòa nhà văn phòng, đã là nhân viên nội bộ công ty.
“Tôi nói cho cô biết, mặc dù cô là người mới, nhưng công ty chưa bao giờ có quy định nhân nhượng với người mới, sau khi vào nơi này, nhìn thấy người xa lạ đều phải chào hỏi, những điều này đều có liên quan đến mối quan hệ cá nhân của cô sau này.”
Kim Bình Bình lạnh lùng cười chế giễu nói: “Đừng để cho người khác đều nghĩ rằng cô là kẻ ngốc.”
Ánh mắt Sở Hiểu Đồng lóe lên và gật đầu: “Tôi biết rồi.”
Vừa mới đến, cô cảm thấy mình vẫn nên hạ thấp thái độ trước.
Nhưng Kim Bình Bình nhìn thấy dáng vẻ này của cô, lại cảm thấy dễ bắt nạt hơn, bước ra khỏi thang máy lập tức ngẩng đầu lên nói: “Hôm nay cô đến làm quen với môi trường, để vali vào trong góc rồi đi rót cho tôi ly nước, đưa đến văn phòng của tôi.”
“Đúng rồi, nhân tiện sáng hôm nay còn chưa quét dọn vệ sinh, cô lau nhà đi.”
Nói xong, Kim Bình Bình đi ra khỏi thang máy, xoay mông đi về phía văn phòng chủ quản.
Đây là một văn phòng tổng hợp rộng lớn, văn phòng chủ quản ở cuối cùng, được ngăn cách bởi tấm kính trong suốt.
Văn phòng rộng lớn lúc này chật kín nhân viên, nhìn thấy Sở Hiểu Đồng cũng không có ai đứng dậy chào hỏi.
Mỹ phẩm mới hôm nay bán quá nhanh, họ đang liên tục giao tiếp với khách hàng mua sắm trực tuyến.
Không ai có thời gian rãnh.
Thấy vậy, Sở Hiểu Đồng đặt vali vào trong góc, sau đó cởi áo khoác để lên vali, đi đến máy nước nóng nước lạnh cách đó không xa, rót nước cho Kim Bình Bình.
“Vali này của ai mà để ở đây? Không biết chỗ này thường xuyên có người qua lại sao? Không có mắt hả?”