Tần Tranh vốn định tắm xong xem TV nghỉ ngơi một chút, nhân tiện nghĩ cách giải quyết chuyện của nhà họ Cao.
Sở Hiểu Đồng cũng nhanh chóng tắm rửa, quấn khăn tắm đi tới, ngồi xuống bên cạnh Tần Tranh.
Tần Tranh nhìn qua: "Không lạnh sao?"
"Đã mở máy sưởi rồi, không lạnh." Ánh mắt Sở Hiểu Đồng hiện lên vẻ kiên định, mang theo một tia sáng dịu dàng: “Chúng ta đi ngủ đi.”
Tần Tranh hơi sửng sốt, nghi ngờ nhìn Sở Hiểu Đồng từ trên xuống dưới: "Sao thế? Không thoải mái sao? Hay là trong bữa tiệc uống nhiều quá?"
Khuôn mặt Sở Hiểu Đồng lộ vẻ thẹn thùng, gương mặt nhỏ nhắn đỏ bừng.
“Không có.” Sở Hiểu Đồng đứng dậy, khóe miệng giật giật, cô đột nhiên nhắm mắt lại, không thèm đếm xỉa: “Em chờ anh!”
Dứt lời, cô xỏ dép lê bước nhanh vào phòng ngủ.
Đôi chân dài trắng sáng kia khiến Tần Tranh hoa mắt, cũng làm cho Tần Tranh nhất thời trợn tròn mắt.
Nếu anh không nghe hiểu lời của Sở Hiểu Đồng, vậy anh không phải là đàn ông rồi!
Hai mắt bỗng nhiên sáng lên, hô hấp trở nên gấp gáp, hai ba bước đi vào phòng vệ sinh rửa mặt, sau đó mặc quần đùi đi vào phòng ngủ.
Sở Hiểu Đồng đang nằm trên giường, trên người còn quấn khăn tắm, chiếc chăn bông màu trắng bị cô đẩy sang một bên.
Chiếc giường rộng hơn hai mét, khiến Sở Hiểu Đồng càng thêm nhỏ nhắn.
Nhìn thấy Tần Tranh đi vào, Sở Hiểu Đồng căng thẳng nói: "Đứng đấy làm gì, lên đi."
Tần Tranh nuốt nước bọt, một luồng hơi nóng xông tới: "Em...nghĩ kỹ chưa?"
Ánh mắt Sở Hiểu Đồng hiện lên lửa giận: "Anh rốt cuộc có lên hay không, không lên thì đi ngủ."
Được, được, được, công chúa đã mất bình tĩnh rồi.
Tần Tranh vội vàng lên, sau đó vươn tay, lại có chút kích động run rẩy, một tay ôm Sở Hiểu Đồng vào ngực.
Làn da tựa như ngọc, ánh mắt Tần Tranh nhu hòa, nhẹ giọng hỏi: "Em thật sự nghĩ kỹ rồi? Quyết định rồi sao? Anh là Tần Tranh đấy, không phải người khác."
"Anh có ý gì? Chẳng lẽ em là loại phụ nữ ăn cây táo rào cây sung sao?" Sở Hiểu Đồng nhất thời nổi giận: "Em nghĩ kỹ rồi, anh rốt cuộc có muốn hay không!"
Tần Tranh gật đầu mãnh liệt: "Muốn!"
Không muốn là kẻ ngốc!
Năm đó tại trường đại học y, Sở Hiểu Đồng là nữ thần trong lòng Tần Tranh, năm đó quả thực từng có những ý nghĩ xấu như những người bình thường.
Về sau cho dù không có nhiều tình cảm, nhưng ký ức lúc đó quá mức rõ ràng.
Sau khi kết hôn, Tần Tranh đã từng cho rằng Sở Hiểu Đồng không có tình cảm với mình trong hoàn cảnh sống như vậy, nhưng bây giờ...
Từ giây phút này trở đi, Sở Hiểu Đồng đã thật sự là người phụ nữ của Tần Tranh anh!
Đêm đó, lần đầu tiên Tần Tranh ngủ say như vậy, đến trưa hôm sau mới tỉnh lại.
Lúc tỉnh giấc liền ngửi thấy mùi thơm của thức ăn, ngồi dậy thấy Sở Hiểu Đồng đã chuẩn bị xong bữa ăn, vừa rửa tay xong và đi vào phòng ngủ.
“Em định gọi anh, vậy mà anh đã dậy rồi, mau dậy ăn cơm thôi, trưa rồi.”
Trên mặt Sở Hiểu Đồng vẫn còn có chút ửng hồng, nói xong liền quay người bước đi.
Tần Tranh trả lời một câu, không thể không nhớ tới sự điên cuồng của bản thân đêm qua.
Thể lực tu luyện quá dũng mãnh, anh không thể kiểm soát nó, muốn Sở Hiểu Đồng năm lần, may mắn là cuối cùng đã kìm nén được, nếu không Sở Hiểu Đồng nhất định sẽ bất tỉnh, hôm nay cũng không thể dậy được.