Tần Tranh không có tâm trạng tranh cãi với Giang Nhiễm, người phụ nữ này đúng là không thể nói lý được.
Máy bay từ từ cất cánh, Tần Tranh dứt khoát đeo tai nghe lên nghe nhạc.
Giang Nhiễm thấy vậy thì hừ lạnh một cái, mở màn hình ra xem phim, chỉ là ánh mắt của cô ấy thỉnh thoảng lại liếc về phía Tần Tranh một cái.
Máy bay di chuyển chậm rãi, Tần Tranh vốn đang nhắm mắt nghỉ ngơi lại đột nhiên bị đẩy một cái.
''Sao vậy?'' Anh lấy tai nghe xuống, nhìn người bên cạnh, lúc này mặt Giang Nhiễm đã đỏ bừng lên, cô ấy nhìn anh.
''Tôi muốn đi vệ sinh, anh tránh ra một chút.''
Tần Tranh ồ một cái rồi đứng lên.
Giang Nhiễm lập tức đi về phía nhà vệ sinh, Tần Tranh không để ý, trực tiếp ngồi xuống.
Nhưng anh vừa ngồi xuống đã nghe thấy một tiếng kêu đằng sau.
Sau đó là giọng nói tức giận của Giang Nhiễm: ''Anh muốn chết à, sao dám sờ tôi!''
Tần Tranh lập tức quay đầu lại nhìn, anh thấy vẻ mặt bực tức của Giang Nhiễm, một tay cô ấy che lấy mông mình, bây giờ còn đang to tiếng với một người đàn ông ngồi bên ngoài.
Sắc mặt người đàn ông kia cũng không tốt: ''Tôi không có!''
Lúc này hành khách ngồi trong khoang đều quay lại nhìn: ''Người này sao lại vậy chứ!''
''Bây giờ đúng là loại người nào cũng có trên máy bay.''
''Sờ con gái người ta cái gì chứ, thật là, đói khát quá thì đến quán bar đi!''
Tiếp viên nghe thấy ồn ào cũng lập tức đi đến.
''Tiểu thư, sao vậy?''
Giang Nhiễm thấy tiếp viên đến, lập tức được tiếp thêm sức mạnh: ''Người đàn ông này sờ mông tôi!''
Ánh mắt tiếp viên hiện lên sự chán ghét, nhìn người đàn ông kia: ''Vị tiên sinh này, xin mời anh nói lời xin lỗi với cô gái này. Chúng ta nên biến chuyện lớn thành chuyện nhỏ, chuyện nhỏ thành không có gì.''
''Ai mẹ nó đụng vào cô ta chứ, ông đây nói không đụng!'' Người đàn ông kia đột nhiên đứng lên, dáng người to lớn cao đến mét chín của anh ta dọa tiếp viên và Giang Nhiễm lùi về sau một bước.
Người xung quanh xem kịch vui cũng lập tức cúi đầu không nói gì, mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, sợ bản thân gặp rắc rối.
Sắc mặt Giang Nhiễm hơi tái lại, tiếp viên vẫn cố giả vờ bình tĩnh: ''Tiên sinh, chúng ta đều là người văn minh, nếu như anh làm thì thừa nhận, không làm thì chúng tôi tuyệt đối không đổ oan cho người tốt!''
''Mẹ nó cô điếc à? Nghe không hiểu tiếng người à?" Người đàn ông kia nói rồi đưa tay ra đẩy tiếp viên hàng không.
Tiếp viên hàng không bị dọa lùi về phía sau, đột nhiên sau lưng có người, cô ấy vừa định quay lại xin lỗi.
''Tất cả mọi người không được nhúc nhích!''
Người kia cầm súng từ từ đứng dậy, chiều cao và dáng người gần như khớp với người sàm sỡ!
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!