Lý Vĩnh Khang híp mắt, không nói chuyện nhưng trong mắt cũng đầy vẻ thưởng thức.
Tần Tranh khiêm tốn lịch sự: “Bí thư Lưu quá khen rồi.”
Mà Lý Vĩnh Khang luôn không nói chuyện, lúc này mới chậm rãi lên tiếng: “Điều tôi chú ý không phải là cậu chữa bệnh cứu người, mà cậu tự xưng là Cục tình báo quân sự, xông vào nơi xảy ra vụ cháy để cứu người.”
Tần Tranh thoáng sửng sốt.
Thân phận của Lý Vĩnh Khang thì khác, bản thân ông ấy đến từ Kinh thành. Là người đến từ Bộ Trung ương, phụ trách toàn bộ tỉnh Thanh.
Lúc này ông ấy vừa nói, Tần Tranh lập tức nghiêm túc lắng nghe.
“Bởi vì cậu tự xưng là Cục tình báo quân sự, cho nên tôi đã lập tức cho người chặn thông tin của cậu. Mặc dù Cục tình báo quân sự là tổ chức đặc công, nhưng… đã bị cưỡng chế giải tán, điều này có nghĩa là phía trên không còn tin tưởng vào nó nữa.”
Lý Vĩnh Khang nhìn Tần Tranh: “Cậu hiểu không?”
Ánh mắt Tần Tranh lóe lên, gật đầu: “Lúc đó chuyện xảy ra đột ngột, vì để cho lính cứu hỏa tin tưởng tôi, nên tôi đành phải bịa ra cái này.”
Lý Vĩnh Khang gật đầu: “Ừm, lần sau có thể đổi một cách nói khác.”
Cục tình báo quân sự, bây giờ cũng đã là từ cấm rồi sao?
Trong lòng Tần Tranh có chút khó chịu, nghĩ đến Lương Khanh ở nhà, một người phụ nữ như thế, anh tuyệt đối không tin cô là người sẽ phản bội tổ quốc!
Năm đó, nhất định đã xảy ra gì đó!
Cục tình báo quân sự, biết đâu ngoại trừ Lương Khanh, vẫn có người khác còn sống!
Đột nhiên Tần Tranh muốn triệu tập tất cả những người đó lại, chỉ là để trả lại sự công bằng cho Cục tình báo quân sự, và trả lại thân phận trong sạch cho Lương Khanh.
“Nhưng mà, tôi khen ngợi sự dũng cảm cứu người của cậu! Trong buổi lễ trao giải ngày hôm nay, có một huy chương dành cho những anh hùng vô danh, phần thưởng này thuộc về cậu, nhưng bởi vì vô danh, cho nên cậu không thể nhận được.”
Nói xong, Lý Vĩnh Khang bỗng nhìn Lưu Chính: “Đã là lính của cậu, thì để dưới quyền cậu đi.”
Lưu Chính ngạc nhiên, sau đó gật đầu, sắc mặt hơi đỏ bừng, tay bỗng nắm chặt cánh tay Tần Tranh, lắc mạnh.
Trong lòng Tần Tranh ấm áp, anh biết là Lưu Chính đang cảm ơn anh.
Giờ phút này, nhiều người cũng bắt đầu đến mời rượu, Tần Tranh phát hiện đã có một vài lãnh đạo không có chỗ đứng, anh trực tiếp đứng dậy đi về chỗ Giang Nhiễm.
Mặc dù anh muốn trò chuyện với Lưu Chính, nhưng, xung quanh đều là tâng bốc và xu nịnh, chi bằng quay trở lại nhóm nhỏ vừa rồi.
Mà lúc này, dường như Giang Quân cũng đã xong việc, đi theo Tần Tranh: “Cậu ngồi ở đâu?”
Tần Tranh chỉ Giang Nhiễm.
Giang Quân gật đầu: “Ngồi cùng đi.”
Hai người đi đến trước bàn, Tần Tranh ngồi xuống vị trí ban đầu, Giang Quân ngồi bên cạnh Tần Tranh.
Nhưng rất nhanh, Tần Tranh nhận ra rằng bầu không khí lúc này hoàn toàn khác với vừa rồi.
Những người liên tục chỉ trích anh, trên mặt đều nở nụ cười gượng gạo, và không dám nhìn Tần Tranh.
Giang Quân đến cũng đã gây ra một chút chấn động nhỏ, mấy người anh một câu tôi một câu tâng bốc Giang Quân.
Nhưng chẳng mấy chốc, trên bàn lại chìm vào im lặng.
Ánh mắt Giang Nhiễm phức tạp nhìn Tần Tranh, nhưng rất nhanh lại dời ánh mắt, không chỉ như thế cô còn trợn trắng mắt.
Thầm nói chẳng qua cũng chỉ là như thế mà thôi!