Giang Nhiễm nghe vậy chỉ mỉm cười không nói.
“Đúng rồi, bố của Vân Triết cậu cũng là người có công thúc đẩy sự phát triển kinh tế của thành phố Giang chúng ta mà, cậu cũng có thể đi!”
“Đúng vậy, Vân Triết, cho dù cậu đi nói chuyện với bố cậu, mời rượu các vị lãnh đạo thì người trong bàn chúng ta cũng xem như xuất hiện trước mặt lãnh đạo!”
Hàn Vân Triết được tâng bốc lên tận trời, lập tức bưng ly rượu lên: “Được, vậy tôi đại diện bàn chúng ta, đến chào họ.”
Ngay lập tức, anh ta bước đi.
Mấy người nghểnh đầu nhìn, nhưng ngay sau đó lại nhìn thấy Hàn Vân Triết bị một người đàn ông vạm vỡ chặn lại, người đàn ông vạm vỡ không nói chuyện, chỉ bảo Hàn Vân Triết trở về.
Thấy vậy, mọi người đều thất vọng.
“Anh ta nói thế nào?” Người đàn ông nhìn Hàn Vân Triết.
“Anh ta nói, bên bí thư có chuyện quan trọng phải bàn bạc.” Hàn Vân Triết vội nói đùa.
Trong lòng mọi người đều biết rõ, nhưng không vạch trần: “Này, xem ra thực lực của chúng ta vẫn còn quá kém.”
“Phải, vậy ngoại trừ Tiểu Nhiễm ra thì không ai có thể sang bên đó được.”
Nghe họ nói chuyện, Tần Tranh quay đầu lại nhìn phía sau, đúng lúc nhìn thấy Lưu Chính đang nhìn mình.
Lưu Chính đã nhìn thấy Tần Tranh từ trước, cũng đợi Tần Tranh rất lâu, vốn nghĩ Tần Tranh sẽ đến ngồi một chút, cho dù uống ly rượu cũng được.
Kết quả Tần Tranh mãi không đến, thậm chí bí thư Lý cũng liên tục nhìn về phía Tần Tranh.
Mặc dù không nói gì, nhưng ý rất rõ ràng, muốn Tần Tranh đến ngồi một chút.
Dù sao cũng là người đã cứu ông cụ nhà họ Lý.
Giang Lợi Dân cũng không biết Tần Tranh lại quen biết Lý Vĩnh Khang, nên cũng không gọi Tần Tranh đến.
Ông ấy đang nghĩ lát nữa sẽ nói chuyện riêng với Tần Tranh, nhưng vào lúc này, ông ấy đột nhiên ngẩng đầu lên thì nhìn thấy Tần Tranh đứng dậy, bưng ly đi về phía bên này/
Giang Lợi Dân sửng sôt, thằng nhóc này…
Không phải là muốn bây giờ đến mời rượu ông ấy đấy chứ?
Người ngồi cùng bàn với Tần Tranh cũng sững sờ: “Anh làm gì đấy?”
Tần Tranh nhìn mọi người: “Đi mời rượu, xem như là lịch sự.”
Quả thực anh nhìn thấy ánh mắt của Lưu Chính, xấu hổ vì đã vờ như không nhìn thấy.
Hả?” Mọi người đều sững sờ, sau đó bật cười.
“Dám hỏi anh trai này, nhà anh làm gì?”
Tần Tranh ngây người: “Uhm, mở phòng khám.”
“Anh cũng biết mình mở phòng khám, những người đó đều là lãnh đạo, bí thư đấy, anh biết không? Chênh lệch rất lớn đấy anh hiểu không?”
Sắc mặt Giang Nhiễm đã trở nên u ám.
“Ai dẫn tên này đến vậy, có bệnh à.”