“Bí thư Chu?” Thấy Chu Bình sửng sốt, Vương Hồng Cương không khỏi khó hiểu.
Chu Bình nuốt nước bọt nói: “Anh nói thật sao? Tần Tranh có thể chữa khỏi sao?”
“Tôi không dám chắc, nhưng có thể khẳng định y thuật của anh ấy ở Dương Thành, không ai có thể giỏi hơn !” Vương Hồng Cương vẻ mặt nghiêm túc nói.
Chu Bình hít một hơi thật sâu, nghiến răng quay người và bước nhanh về phía thang máy
Tần Tranh vừa mới rời đi, nhất định vẫn chưa đi xa!
Nhưng nghĩ đến những gì mình đã làm với Tần Tranh, anh ta không dám chắc Tần Tranh có đồng ý giúp mình hay không.
Nhưng chỉ cần có thể cứu được con gái, anh ta sẽ làm bất cứ điều gì!
Cho dù có quỳ xuống, thậm chí... làm trái lương tâm giúp kẻ tiểu nhân! Cũng phải để Tần Tranh chữa trị!
Ở bên này Tần Tranh đã đến phòng khám, sau khi mở cửa, anh theo thói quen ngồi ở vị trí chẩn đoán và điều trị, đợi bệnh nhân tới.
Lần đợi này, người mà Tần Tranh đợi được không phải là bệnh nhân mà là Chu Bình!
Chu Bình vừa bước vào cửa, Tần Tranh ngẩng đầu nhìn thấy người đi tới, có chút kinh ngạc, không rõ tại sao Chu Bình lại đồng ý tới chỗ anh.
Nhìn thấy Tần Tranh, trong lòng Chu Bình cảm thấy không thoải mái, nhưng anh ta vẫn nhẫn nhịn nói: “Tần Tranh, tôi đích thân tới tìm cậu, là muốn nhờ cậu giúp đỡ.”
Tần Tranh mỉm cười: “Bí thư Chu là lãnh đạo của Dương Thành, tôi là một người dân bình thường, làm sao có thể giúp được anh? Anh tìm nhầm người rồi.”
Khi có Giang Quân ở đó, anh đã giữ thể diện cho Chu Bình. Nhưng Giang Quân đi rồi, thì đối với kẻ đã phóng hỏa nhà mình, Tần Tranh không hề có thiện cảm.
Nghe thấy những lời Tần Tranh nói, trong lòng Chu Bình nặng trĩu, anh ta nghiến răng nghiến lợi nói: “Chu Bình tôi, cầu xin cậu Tần ra tay giúp đỡ!”
Tần Tranh nhướng mày: “Bí thư Chu, tôi chỉ là một bác sĩ, không thể giúp gì được!”
“Bác sĩ Tần, nói thật với anh, con gái tôi hiện tại bệnh nặng, đã có thông báo, có thể... có thể hôm nay sẽ chết!”
“Bác sĩ ở bệnh viện nói, ở Dương Thành này, chỉ có cậu mới có thể cứu được con gái của tôi!”
Chu Bình nghiến răng thấp giọng nói, sau đó đột nhiên nhìn về phía Tần Tranh: “Cho nên, cậu Tần nhất định phải giúp tôi!”
Tần Tranh nheo nheo mắt, mặc dù bác sĩ như bố mẹ, nhưng anh lúc này vẫn có chút không cam lòng.
Anh còn đang suy nghĩ, nhưng Chu Bình đã sốt ruột!
Chu Bình tưởng rằng Tần Tranh vẫn không đồng ý, liền khom chân quỳ xuống trước mặt Tần Tranh: “Cậu Tần, trước đây là do Chu Bình tôi hồ đồ, làm những chuyện có lỗi với cậu! Tôi xin lỗi cậu, cầu xin cậu hãy giúp con gái tôi!”
Nói rồi, Chu Bình định dập đầu!
Tần Tranh ngay lập tức đứng dậy và đỡ Chu Bình.
“Bí thư Chu, tôi tổn thọ mất!” Tần Tranh kéo Chu Bình đứng dậy.
Không ngờ Chu Bình lại mất bình tĩnh: “Cậu không đồng ý tôi sẽ không đứng dậy!”
“Chu Bình tôi cầu xin cậu….”
Tần Tranh trợn tròn mắt: “Tôi đồng ý!”
Cái gì?
Chu Bình ngẩng đầu, lập tức đứng dậy, đôi mắt đỏ hoe nhìn Tần Tranh: “Cậu thật sự đồng ý sao?”
Tần Tranh gật đầu: “Chuyện không thể chậm trễ, mau tới bệnh viện thôi.”
Nhìn thấy Tần Tranh đi lấy hộp thuốc, Chu Bình thở phào nhẹ nhõm, nhưng đồng thời cũng hận chính mình tại sao không đứng vững!
Khi nhìn thấy tài liệu của Tần Tranh do Mao Kiến Phong gửi đến, anh ta đã hận Tần Tranh đến tận xương tủy, và thầm thề sẽ đưa Tần Tranh ra trước pháp luật!
Nhưng mà, anh ta vẫn chưa điều tra ra chứng cứ Tần Tranh vi phạm pháp luật, vậy mà vì chuyện của con gái mình, đã đi cầu xin kẻ tiểu nhân này!
Tần Tranh không biết những suy nghĩ trong lòng Chu Bình, trong lòng anh bây giờ có chút lo lắng.
Một người đã được thông báo là bệnh nặng, anh cũng chưa được biết được tình hình, nên anh thực sự không quá tự tin mình có thể chữa khỏi bệnh.
Lúc hai người vừa tới đến bệnh viện, phòng phẫu thuật vẫn chưa đóng cửa.
Vương Hồng Cương còn chờ ở cửa, khi nhìn thấy Tần Tranh, Vương Hồng Cương lập tức đi tới: “Bác sĩ Tần, chúng ta lại gặp mặt rồi.”
Tần Tranh gật đầu: “Tôi có thể vào trong không?”
“Được, tôi vừa trao đổi với những người ở bên trong rồi, hiện tại chúng tôi đang không ngừng hô hấp nhân tạo, bệnh nhân chỉ còn lại chút ý thức, kiên trì một giờ nữa, thì sẽ thông báo tử vong.” Vương Hồng Cương nói.
Khi Tần Tranh nghe thấy vậy, tim anh đập mạnh.
Còn có một giờ nữa là sẽ chết, chuyện này khác gì việc làm cho người chết hồi sinh chứ?
Chu Bình đứng bên cạnh lo lắng thúc giục: “Bác sĩ Tần, nhanh lên đi.”
Tần Tranh gật đầu, cùng Vương Hồng Cương đi thay quần áo vô trùng, lập tức mở phòng phẫu thuật đi vào.
Đèn trong phòng phẫu thuật sáng trưng, đều là đèn không hắt bóng.
Nhìn thấy Tần Tranh đi vào, những người này không nói gì, mà lui về phía sau.
Bác sĩ phẫu thuật chính lần này là viện phó bệnh viện nhân dân, Lưu Hồng Cường.
Dù sao cũng là con gái của bí thư Chu, bọn họ không dám bất cẩn.
Tuy nhiên, tình hình bệnh nhân này quá nan giải, nếu như chết ở bệnh viện của bọn họ, bọn họ đều sẽ không tránh được phiền phức.
Nghe thấy Vương Hồng Cương nói rằng Chu Bình đã mời được Tần Tranh, họ chỉ mong sao Tần Tranh sẽ tới xử lý mớ hỗn độn này.
Tới lúc đó, nếu bệnh nhân có tử vong, bọn họ hoàn toàn có thể đẩy trách nhiệm sang cho Tần Tranh.
Còn nếu bệnh nhân tỉnh lại, bọn họ có thể nhận chút công lao!
Ngay cả Tần Tranh cũng không dám nói gì!
Nói trắng ra là, Tần Tranh lúc này không biết, đây là đang dùng anh để cầm súng bắn!
Nhưng trong mắt Tần Tranh chỉ có bệnh nhân, anh một lòng chỉ muốn cứu chữa cho bé gái trên bàn mổ!
“Giao cho anh.” Lưu Hồng Cường lạnh lùng nói, đi đến bên cạnh ngồi trên ghế đẩu nghỉ ngơi.
Tần Tranh liếc nhìn đám người đều đã lui ra sau, không hiểu tại sao những người này lại phối hợp như vậy.
Nhưng anh không nghĩ ngợi nữa, mà lập tức bị người con gái trên bàn mổ thu hút.
Cô gái này khuôn mặt trắng nõn, chỉ là mặt mày có chút sắc sảo, có lẽ tính cách của cô gái này hẳn là tương đối mạnh mẽ.
Lúc này, các dấu hiệu sống của cô gái này đã bắt đầu suy giảm.
Sắc mặt tái nhợt môi tím bầm, khóe mắt chùng xuống, rõ ràng là đã sắp tắt thở rồi.
Theo hồ sơ bệnh án, cô gái này bị bệnh tim.
Và vì quá kiệt sức, dẫn đến suy phổi và lá lách, nếu muốn sống lại, không chỉ cần thay tim, mà còn phải thay cả phổi và thận.
Những cơ quan nội tạng này không rõ là bao nhiêu tiền, chỉ là để tìm được cái phù hợp cũng là điều quá khó khăn.
Thêm vào đó thì sức khỏe của cô gái này quá yếu, 80% sẽ xảy ra vấn đề cơ thể sẽ không thể tiếp nhận, thậm chí có thể tử vong tại chỗ!
Vì vậy, phương pháp phẫu thuật này không thể thực hiện được!
Bệnh viện lúc đó đã chọn sử dụng thuốc để kéo dài sự sống, và bây giờ đã tới lúc thuốc hết tác dụng!
Lúc Tần Tranh nhìn thấy ca bệnh này, thực sự có hơi muốn chửi thề.
Tình huống này gần giống như ung thư giai đoạn cuối, khó như vậy, lúc này nói giao là giao cho anh luôn!
Tần Tranh lắc đầu, vội vàng bắt mạch cho cô gái!
Sau khi chẩn đoán xong, lông mày Tần Tranh từ từ cau lại, còn nghiêm trọng hơn so với ghi trên bệnh án, với tình hình này, anh chỉ có thể sử dụng con át chủ bài.
Mấy bác sĩ đứng bên cạnh nhìn Tần Tranh bắt mạch, trong mắt tràn đầy khinh thường.
Đặc biệt là Lưu Hồng Cường: “Tự cao tự đại, tình trạng của cô gái này rõ ràng khác với bố của Lưu Chính khi đó! Tôi xem anh ta làm thế nào chữa khỏi được.”
Mấy người đứng xem đều nhốn nháo.
Nhưng lúc này Tần Tranh đã trải ra túi kim châm, chuẩn bị sử dụng một bộ kim châm trước nay chưa từng dùng qua.
Bộ châm pháp này, chính là do Phục Hy tạo ra, tổng cộng có 9 cây kim châm.
Nhưng tên của nó vô cùng độc lạ, tên là châm pháp cải tử hoàn sinh!
Tần Tranh nheo mắt, châm pháp này không được xảy ra một chút sai sót nào, nếu không tất cả công sức trước đó đều uổng phí!
Khi thực hiện châm cứu, phải dùng linh khí để làm vật dẫn, đưa một cây kim bạc tám tấc vào cơ thể, chỉ để lại đầu kim bên ngoài!
Tần Tranh vừa đâm hai cây kim vào, liền cảm thấy đan điền trống rỗng!
Chỉ với hai cây kim châm, đã gần như hút kiệt linh khí của anh!
Tần Tranh nhanh chóng bình tĩnh lại, vừa hấp thụ linh khí xung quanh, vừa chậm rãi đẩy kim châm!
Ba cây kim, bốn cây kim!
Mồ hôi trên trán anh càng ngày càng nhiều, chảy xuống cả chóp mũi!
Một nữ y tá đứng bên cạnh Tần Tranh thấy vậy, lập tức đi tới lau mồ hôi cho Tần Tranh.
Tần Tranh không kịp nói cảm ơn, vẫn đang đâm cây kim số sáu, số bảy!
Đôi mắt cô y tá lấp lánh, cô có thể thấy rõ ràng rằng khuôn mặt của bệnh nhân đang dần hồng hào lên!
Điều này…
Cô ấy đột nhiên nhìn về phía Tần Tranh, phát hiện sắc mặt Tần Tranh tái nhợt, giống như sắp chết vậy!
“Anh, anh không sao chứ?” Cô hỏi, nhưng lại lập tức bịt miệng mình lại, sợ quấy rầy Tần Tranh.
Nhưng cô càng thấy nghi ngờ hơn, cô cũng đã từng thấy châm cứu ở Khoa châm cứu, hoàn toàn không nhớ rằng châm cứu có thể khiến người ta mệt mỏi như vậy!
Nhưng vào lúc này, Tần Tranh đánh rơi mũi kim cuối cùng, hai chân đột nhiên trở nên yếu ớt, anh phải lập tức bám chặt lấy bàn mổ, để không bị ngã xuống!
Nữ y tá kia lập tức đưa cho Tần Tranh hai lọ đường.
Tần Tranh cúi đầu thở dài nhìn cô gái, khuôn mặt của cô dần hồng hào trở lại, đôi môi tím tái đã lấy lại được vẻ tươi tắn.
Điện tâm đồ đang là một đường thẳng bắt đầu có những đường lên xuống nhẹ!
“Sống rồi!” Nữ y tá ngạc nhiên kêu lên!
Nhưng sắc mặt của Lưu Hồng Cường vốn đang chờ xem kịch hay của Tần Tranh bỗng tối sầm lại, vội vàng đi tới, nhìn thấy cảnh này, lập tức vui mừng khôn xiết.