''Tần Tranh!''
Tần Tranh ngẩn người: ''Sao vậy?''
''Anh đúng là đồ phá của!'' Sở Hiểu Đồng giận không có chỗ trút: ''Nhiều dây chuyền như vậy, anh, anh đúng là phung phí của trời!''
''Không sai! Anh mua mấy sợi là được rồi, lại còn mua nhiều như vậy!'' Lúc này Sở Tử Đàn đã ngồi xuống nhặt hết toàn bộ dây chuyền lên: "Không biết còn có thể sửa được không.''
''Có thể sửa.'' Lúc này có nhân viên tiệm Dior đi ra: ''Tất cả đều có thể sửa.''
Nói rồi cô ấy đưa một sợi dây chuyền cho Tần Tranh: ''Tiên sinh, thẻ ngân hàng của anh, ban nãy anh quên cầm.''
Tần Tranh gật đầu nhận lấy, đưa dây chuyền cho nhân viên: ''Không cần sửa.''
Nói rồi anh nắm tay Sở Hiểu Đồng: ''Mấy chục vạn thôi mà, đi, dẫn em đi mua những thứ khác.''
Sở Tử Đàn thấy Sở Hiểu Đồng bị kéo đi, dù tiếc đến đâu cô ta cũng nhanh chóng đi theo.
''Dây chuyền kia...''
Một giây sau cô ta lập tức sửng sốt, Tần Tranh mang hai người phụ nữ đến những tiệm mỹ phẩm trên tầng hai: ''Thoải mái chọn, tôi đền mấy sợi dây chuyền của Dior cho hai người.''
''Oa!'' Sở Tử Đàn ho to: ''Nước thần của tôi! Nho thần của tôi!'' (2)
(2) tên mỹ phẩm. Nước thần là Skii
Khuôn mặt Sở Hiểu Đồng cũng hiện lên sự vui vẻ: ''Đúng là gần đây tôi không thay đổi mỹ phẩm dưỡng da.''
''Mua thêm mấy bộ, dùng thay nhau.'' Tần Tranh thuận miệng nói, sau đó đưa một tấm thẻ có một trăm triệu cho Sở Hiểu Đồng: ''Từ từ chọn, tôi đến khu trang phục nam xem thử.''
Từ khi khôi phục sức mạnh đến nay, Tần Tranh không có thời gian đi mua quần áo, một bộ âu phục để mặc cho những dịp cần thiết cũng không có.
Bây giờ có thể tranh thủ đi mua hai bộ.
Sở Hiểu Đồng gật đầu, nhìn Tần Tranh rời đi rồi mới kéo tay Sở Tử Đàn đi dạo từng cửa hàng một.
''Chị, em muốn mua tất cả son chủ đề Giáng Sinh của tất cả các hãng!''
''Không thành vấn đề, còn cả dây chuyền nữa, chúng ta đến Chanel xem thử.''
''Em còn muốn mua túi của Prada nữa!''
Phụ nữ thích nhất là son phấn, đồ trang điểm, túi xách, để các cô ở chỗ này các cô có thể đợi được cả ngày.
Tần Tranh đến tầng ba, mới dừng lại ở tiệm Armani thì đột nhiên có người gọi anh.
''Đã lâu không gặp anh Tần, thật trùng hợp, tôi vừa định đi tìm anh.''
Tần Tranh hơi ngạc nhiên quay đầu, người đến là Lưu Chính.
''Bí thư Lưu. Xin chào, lâu rồi không gặp.'' Tần Tranh bắt tay Lưu Chính.
''Đúng vậy, gần đây chạy Đông chạy Tây, không phải tôi sắp bị điều đi sao, có rất nhiều chuyện phải xử lí.''
Điều đi?
''Anh muốn đi sao?'' Tần Tranh ngạc nhiên.
Lưu Chính gật đầu: ''Lúc đầu định tìm anh để nói chuyện này, gặp rồi thì trực tiếp nói cho anh luôn vậy, ngày mai tôi sẽ rời đi, đến thành phố Giang.''
Tần Tranh cười: ''Chúc mừng anh được thăng chức.''
''Ha ha, thăng chức gì chứ, vị trí không thay đổi, chỉ đổi thành phố khác mà thôi.'' Lưu Chính nói rồi thay đổi vẻ mặt.
''Nhưng anh cũng phải cẩn thận với bí thư mới, trước kia anh ta là đối thủ một mất một còn với tôi, tôi đoán anh sẽ bị nhắm vào.''
Tần Tranh cười khổ: ''Tôi sẽ cẩn thận.''
Lưu Chính ha ha cười nói: ''Nhưng anh yên tâm, người mới đến là một người ngay thẳng chính trực, làm việc công bằng. Anh không phải người như vậy, chắc chắn anh ấy cũng sẽ không gây khó dễ cho anh.''
Nói rồi Lưu Chính chỉ ra ngoài: ''Tôi đi trước, bà xã vẫn đang đợi.''
Tần Tranh gật đầu: ''Được, anh bận việc của mình đi.''
Lưu Chính vừa đi Tần Tranh đã hơi nhíu mày.
Đột nhiên đổi bí thư, là ý của nhà họ Lý tỉnh Thanh sao?
Anh nhớ rằng trước khi Lý Khang Vĩnh đi đã nói một câu Lưu Chính sắp thăng chức, anh còn tưởng rằng đó chỉ là nói miệng.
Tần Tranh lắc đầu, đổi thì đổi, dù sao cũng không liên quan đến anh.
Anh không trêu chọc vào vị mới đến kia, vị kia cũng khinh thường tìm một người dân thấp cổ bé họng để gây khó dễ mới đúng.