Vì chuyện này vốn dĩ do cô ta tự biên tự diễn, hôm nay thấy Sở Tử Đàn đi cùng với một đôi nam nữ nên mới muốn Sở Tử Đàn xấu mặt.
Ai ngờ đây lại là người nhà của Sở Tử Đàn, càng không nghĩ đến chuyện người này là người đánh Phương Tử Diệu tàn phế.
Tần Tranh cười: ''Thấy tiền sáng mắt?''
''Đúng vậy! Nhà Sở Tử Đàn nghèo đâu phải là chuyện bí mật gì, lại còn tự cho mình là phú nhị đại, lợi nhuận một năm chỉ có mấy ngàn vạn mà thôi, dây chuyền Chanel của tôi là hai vạn tệ, cô ta thấy tiền nên mới sáng mắt lên!''
Tần Tranh hơi nhếch miệng, chỉ Sở Tử Đàn: ''Cô ấy không có tiền?"
''Đúng thế!'' Trong lòng Trần Kỳ Mạn đột nhiên có chút hoảng loạn.
Đột nhiên cô ta thấy Trần Tranh bước vào cửa tiệm bên cạnh họ, đây là một cửa hàng bán dây chuyền Dior.
Nhãn hiệu còn cao cấp hơn Chanel.
Cô ta đột nhiên không hiểu rõ ý của Tần Tranh là gì.
Nhưng tốc độ của Tần Tranh rất nhanh, anh đặt một tấm thẻ ngân hàng lên quầy thu ngân, sau đó phất tay: ''Tôi lấy hết tất cả những dây chuyền mới nhất trong tiệm.''
Nhân viên quầy Dior ngẩn người.
Nhưng cũng nhanh chóng gói lại cho Tần Tranh.
''Không cần bỏ túi, đưa hết cho tôi.'' Tần Tranh phất tay, anh ngại nhiều đồ, một phát cầm lấy mấy sợi dây chuyền mấy chục vạn đi ra ngoài, đứng bên cạnh Sở Tử Đàn.
Trần Kỳ Mạn nuốt nước bọt, nhìn những sợi dây chuyền kiểu mới này, ánh mắt sáng lên.
Sở Tử Đàn cũng ngẩn người: ''Anh định làm gì vậy?"
Cửa lớn cách không xa cửa hàng Dior, mọi người đứng ngoài đều thấy rõ hành động trong tiệm của Tần Tranh.
Lúc này thấy Tần Tranh cầm dây chuyền ra đều cảm thấy khó hiểu.
''Có mấy người nói cô thấy tiền sáng mắt, cô không nên để cho họ thấy cái gì gọi là tiền sao?''
Nói rồi Tần Tranh ném toàn bộ dây chuyền xuống đất: ''Giẫm lên.''
Sở Tử Đàn ngạc nhiên: ''Hả?"
''Giẫm lên, không giẫm cho hỏng thì cô cũng không phải người nhà họ Sở.'' Lời của Tần Tranh dọa tất cả mọi người ngây ra.
Sở Tử Đàn nuốt nước bọt, trong lòng không nỡ nhưng vẫn nhấc chân giẫm lên.
Hừ, còn lâu mới là cô ta tiếc tiền của Tần Tranh, là do cô ta không muốn nói mình không phải người nhà họ Sở!
Không phải chỉ là giẫm hỏng thôi sao!
Mấy người Trần Kỳ Mạn đứng bên cạnh nhìn thế thì tái mặt, mấy chục vạn cứ như vậy mất rồi?
Bây giờ Tần Tranh mới nhìn Trần Kỳ Mạn, chỉ Sở Tử Đàn hỏi: ''Cô ấy không có tiền?''
Trần Kỳ Mạn không nói thành lời, dây chuyền mấy chục vạn tệ nói giẫm hỏng là giẫm hỏng, sao có thể không có tiền được...
''Những thứ này cô ấy đều không thèm để ý đến mà còn để ý đến dây chuyền hai vạn của cô sao?''
Bây giờ Sở Tử Đàn mới nhận ra, trong mắt hiện lên sự cảm động, nhưng sau đó lập tức đau lòng!
Mẹ nó, dây chuyền kiểu mới mấy chục vạn, tất cả cô ta đều thích hết!
Sắc mặt Trần Kỳ Mạn vô cùng khó coi, kéo bạn học định rời đi.
''Chờ chút, tôi còn chưa nói xong.'' Tần Tranh nâng chân ngăn đường mấy người họ đang định đi: ''Mấy người nợ Tử Đàn một lời xin lỗi.''
"Anh... Tôi!'' Trần Kỳ Mạn nghiến răng nghiến lợi, không cam tâm: ''Anh đừng có quá đáng, bố tôi là hiệu trưởng!''
''Ông nội cô có là chủ tịch thành phố cũng không được!'' Tần Tranh cười lạnh: ''Xin lỗi!''
''Nếu không tôi cũng không ngại ra tay với phụ nữ!''
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!