“Nhưng mà.” Tần Tranh nói, “Bây giờ để tôi bắt mạch cho anh trước được không?”
Lưu Chính chợt sững người, không ngờ Tần Tranh lại đồng ý dễ dàng như vậy, nhất thời cảm xúc lẫn lộn, đối với một người như Tần Tranh, anh ta lại càng thêm cảm kích.
“Đương nhiên là được rồi.” Lưu Chính đưa tay mình ra.
Tần Tranh đón lấy tay Lưu Chính, nhắm mắt cẩn thận bắt mạch cho anh ta, mạch rất thuận, không thấy cơ thể có chỗ nào không khỏe.
“Anh Tần, thế nào ạ?”
Thấy Tần Tranh mở mắt ra, Lưu Chính hỏi.
“Quả nhiên, chỉ dựa vào mạch đập này thì không thấy có điều gì cả.” Tần Tranh nheo mắt, đầu ngón tay buông thõng khẽ búng một cái, một luồng linh lực màu trắng bay vào cơ thể của Lưu Chính.
Ngay sau đó, vốn dĩ đứng trước mặt anh là khuôn mặt cương nghị của Lưu Chính, đột nhiên lóe lên một luồng khí đen mờ nhạt.
Khí đen này hiện ra bên ngoài, nhưng nhìn nó vô cùng kì dị.
Chuyện này còn nghiêm trọng hơn so với anh tưởng tượng, không biết gia đình Lưu Chính rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
“Quả nhiên, tôi đã xem qua Đông y và Tây y thì họ đều nói như vậy.” Ngay lúc Lưu Chính tưởng rằng Tần Tranh cũng không có cách chữa trị.
Nhưng Tần Tranh lại nói: “Tôi biết nguyên nhân của việc này, chỉ cần tôi tới nhà anh thì chắc chắn sẽ chữa khỏi.”
Cái gì?
“Anh Tần, anh nói thật sao?” Lưu Chính sửng sốt, anh ta đã gặp rất nhiều bác sĩ, nhưng không có ai dám nói những lời như vậy cả!
“Chắc chắn bao nhiêu phần trăm?”
Tần Tranh cười: “Trăm phần trăm!”
“Tốt quá!” Lưu Chính rất kích động, “Ngày mai tôi sẽ bảo người đến đón anh tới nhà tôi, chỉ cần anh có thể chữa khỏi bệnh cho vợ con tôi, tôi nhất định có thưởng!”
Hai người nói chuyện một lúc, Lưu Chính lại đưa Tần Tranh quay vào phòng rồi mới rời đi.
Tần Tranh vừa quay về, hai nhà vừa nãy còn không thèm để ý tới anh, thậm chí còn chửi bới anh, bỗng nhiên trở nên vô cùng thân thiết.
Không ngừng gắp đồ ăn cho Tần Tranh và xin lỗi.
Đỗ Hào thậm chí còn bưng ly rượu tới trước mặt Tần Tranh: “Em rể, không ngờ em lại lợi hại như vậy, ly rượu này anh mời em, sau này anh phải tới tìm chú em xin giúp đỡ rồi!”
Tần Tranh khách sáo nói vài câu, nhấp một ngụm rượu, khóe mắt liếc Trình Văn.
Chiếc bát sứ Thanh Hoa thời nhà Nguyên đó đang đặt cạnh Trình Văn, trên góc của hộp đàn hương đựng chiếc bát sứ lại bị khuyết một mảnh.
Xem ra vừa rồi lúc anh không có ở đây, đã có chuyện nghiêm trọng xảy ra.
Một bữa cơm quay đi quay lại, đến cuối cùng, vẫn là chị cả và chị hai vô cùng tò mò đưa cả nhà Tần Tranh lên xe rồi mới rời đi.
Bình thường, bọn họ sẽ rời đi mà không thèm nhìn Tần Tranh.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!