Cố Cơ Uyển thực sự không hiểu, cô rốt cuộc là đã chọt trúng điểm G của mấy người này ở đâu rồi vậy.
Cô không phải chỉ xem một cái túi xách thôi sao? Có cần một đám người đến nhìn chằm chằm vào cô, đợi cô gây hoạ không?
Quả đúng là, một đám ăn no rửng mỡ.
Mộ Phương Hồng tuy giống như là không quan tâm, nhưng cũng không có thử giày nữa, mà dựa trên ghế sofa nhỏ, nhàn nhạt nhìn qua bên này.
Đây là túi xách mà vừa nãy cô ta mới xem qua, chỉ là sau khi nghe thấy cái giá, trong lòng đã do dự.
Sau đó, cô ta nói khéo là mẫu này mình không thích, cho nên không mua.
Tuy nhà họ Mộ rất có tiền, nhưng người có tiền là con cái dòng chính của ông cả.
Những tiểu bối khác trong nhà họ Mộ cũng có thể là có tiền, nhưng không đến nỗi có thể tuỳ tiện mua một cái túi xách trăm mấy vài tỷ được.
Luôn phải châm chước một chút.
Người phụ nữ xấu xí này, vừa vào là đã trực tiếp nhìn trúng món hàng quý giá của cửa hàng bọn họ, Mộ Phương Hồng tròng lòng giống như là ăn phải ruồi vậy, có chút khó chịu.
Đương nhiên, cô ta cũng muốn xem thử, người phụ nữ này cuối cùng sẽ thế nào đây.
Mộ Tiêm Tiêm nháy mắt một cái, cô bán hàng bên cạnh thật sự móc điện thoại ra, mở video lên quay lại.
Giám đốc không có chút ý định ngăn cản nào cả, cười nói: “Thật ngại quá, chỉ là sợ nói mà không có bằng chứng thôi, cô đừng để bụng a.”
Cố Cơ Uyển không quan tâm đến đám người này, nhận lấy túi xách, nghiêm túc xem xét.
Cô mua đồ vốn không phải là muốn trút giận, một là cái túi này quả thực rất đẹp, hai là giá cả có thể là thích hợp.
Đương nhiên là còn có điểm thứ ba, đó là cô thật sự đang vội.
Túi xách có một ngăn nhỏ, để lên tay cầm hai cái, trọng lượng cũng rất thích hợp.
Cô nhìn giám đốc nói: “Giá cả thế nào?”
“2,94 tỷ.” Vẻ mặt giám đốc tự hào.
Cố Cơ Uyển có chút thất vọng, nhìn lại cái túi lần nữa, rõ ràng là rất thích, nhưng mà cái giá này…
Cô cắn môi dưới, cuối cùng đặt túi xuống: “Tôi không cần nữa.”
“Xía! Tôi biết mà!” Mộ Tiêm Tiêm đi tới, vẻ mặt khinh miệt: “Mua không nổi mà còn đòi xem, xem rồi lại không mua, đây là đang chơi người ta sao?”
Cô ta nhìn cô bán hàng đang quay phim ở bên cạnh: “Cô quay lại đi, lát nữa gửi cho tôi, tôi phải đăng lên mạng.”
“Loại người này, cố ý làm khó nhân viên bán hàng, quả thực là đáng kinh tởm, tôi nhất định phải phơi bày hành vi của cô ta!”
“Xin hỏi là tôi đã làm khó bọn họ ở đâu vậy?” Chỉ xem có cái túi xách cũng là làm khó, cái tội danh này có phải là quá miễn cưỡng rồi không?”
“Người ta đã nói không cho cô xem, vừa nhìn cô là biết không mua nổi rồi, nên cũng không lãng phí thời gian của mọi người nữa, nhưng còn cô thì sao?”
Mộ Tiêm Tiêm khoanh tay trước ngực, vênh váo tự đắc.
“Cô lại đòi người ta phải phục vụ mình, thời gian của cô không đáng tiền thì cũng thôi đi, nhưng cô có tính toán qua, người ta bị cô làm lãng phí bao nhiêu tiền công rồi không?”
Cố Cơ Uyển đột nhiên quay đầu lại, nhìn chằm chằm vào cô bán hàng đang cầm điện thoại đó.
Cái ánh mắt lạnh lẽo đó, vậy mà lại doạ đối phương theo bản năng lùi lại hai bước.
Con nhỏ chết tiết này học được ánh mắt lợi hại như vậy từ khi nào vậy? Mộ Tiêm Tiêm không cẩn thận cũng bị sững sờ rồi.
Nhưng cô ta rất nhanh đã phản ứng lại.
Cô nhìn người ta như vậy là có ý gì? Không lẽ là đe doạ?
“Cô…”
“Cửa hàng này của các người còn có túi xách cao cấp hơn một chút không? Nếu như không có, thì tôi đi đây?”
Cái gì? Con ma lem này có ý gì? Còn muốn cao cấp hơn nữa sao?
Mộ Tiêm Tiêm vừa muốn mỉa mai thì Cố Cơ Uyển đã quay người: “Xem ra là không có rồi.”
2,94tỷ, không đạt mức giá mà cậu cả Mộ yêu cầu.
Người đàn ông đó nói một không nói hai, cô lo, nếu mình xách một cái túi không đạt tiêu chuẩn về, anh sẽ lại kêu cô lập tức cút vào mua một cái khác nữa.
“Cửa hàng chúng tôi đương nhiên là có cái cao cấp hơn, nhưng mà phải là khách VIP mới được xem.” Giám đốc lạnh giọng nói.
Cố Cơ Uyển quyết định không lãng phí thời gian nữa, nhấc chân lên ra khỏi cửa hàng này.
Cái gì mà VIP mới được xem chứ? Có tiền đương nhiên là được xem.
Chẳng qua là mấy người này nghĩ cô nhất định không có tiền mua mà thôi.
Nhưng mà, cô thật sự không còn thời gian kỳ kèo với bọn họ nữa, nếu như cái túi hồi nãy định giá 3 tỷ, cô nhất định sẽ không nói gì nữa mà mua ngay.
Dù sao, là thật sự rất thích.
Không quan tâm đến những lời trào phúng phía sau, cô đi vào cửa hàng đối diện.
“Vậy mà lại đi vào VISTEE!” Mộ Tiêm Tiêm suýt chút là muốn nôn rồi: “Chị tôi còn không nỡ vào…”
Vừa nghĩ, thì lập tức ngừng miệng lại, quay đầu lại nhìn Mộ Phương Hồng sắc mặt không vui kia, cô ta nói: “Chị, chị nghĩ cô ta sẽ ra ngoài trong bao lâu?”
Cái ra ngoài này, đương nhiên ý là bị đuổi ra ngoài rồi.
Cái cửa hàng đối diện, cả Bắc Lăng này không có mấy người phụ nữ dám đi vào, ngay cả Mộ Phương Hồng, một năm cũng không vào được mấy lần nữa.
Những chiếc túi bên trong đều là phiên bản giới hạn trên toàn thế giới, mỗi chiếc có giá ít nhất là vài ba tỷ.
Người chưa đi vào căn bản là không thể nào tưởng tượng được, trên đời này vậy mà lại có một nơi xa hoa như vậy.
Nghèo đói, đôi khi thực sự sẽ giới hạn trí tưởng tượng của bạn!
Mộ Phương Hồng chỉ cười cười, không nói.
Tuy không phải là cô chủ dòng chính của nhà họ Mộ, nhưng cũng là danh viện có máu mặt ở Bắc Lăng.
Ồn ào giống như Mộ Tiêm Tiêm, cô ta sẽ không làm, rớt thân giá lắm.
Nhưng cô ta không ngại để cho Mộ Tiêm Tiêm theo bên cạnh mình, dù sao, có rất nhiều lời cô ta muốn nói nhưng không thể nói, phải có một gã hề nói thay cho cô ta.
Giám đốc lại ngồi xổm xuống trước mặt của Mộ Phương Hồng, vừa thử giày cho cô ta, vừa cười lạnh nói: “Có lẽ chưa đến 10 giây, cô ta đã bị đuổi ra ngoài rồi.”
“Cô ta thật sự ra rồi!” Một cô bán hàng kinh ngạc kêu lên một tiếng.
Trời! 10 giây là quá khoang trương rồi a, nhưng trước sau chưa tới một phút cũng đủ xấu hổ rồi!
Giám đốc quay đầu nhìn qua, khuôn mặt vốn đang cười híp mắt, lập tức hoá thành hóa thạch!
“Làm sao, làm sao có thể?” Điều này sao lại có thể là thật chứ?
Ả ma lem đó! Cô ta…cô ta xách một cái túi ra ngoài!
Là cái…chính là cái đó! Chiếc túi kim cương chí tôn mà VISTEE mới về hôm qua!
Hôm qua bọn họ đều len lén qua đó xem, định giá 11,4 tỷ , không giảm giá! Không giảm giá a!
Làm sao Cố Cơ Uyển có thể mang nó ra ngoài chứ? Thậm chí, bao bì đã được tháo dỡ hoàn toàn, là loại không thể trả hàng lại!
Không thể, tuyệt đối không thể!
Trong lòng giám đốc lúc này cảm xúc lẫn lộn, không lẽ, người ta mới thật sự là phú hào ngầm sao?
Hồi nãy cô hỏi là có còn túi xách nào cao cấp hơn không, không phải là không trả nổi 2,94tỷ đó, mà là túi xách 2,94 tỷ đó bị người ta chê đẳng cấp quá thấp?
Trong nhà kho của bọn họ, quả thực vẫn còn một cái túi xách xa xỉ hàng đầu nữa, dự định ngày mai sẽ được trưng bày tại sự kiện, định giá 5 tỷ.
Nếu như bán cái túi đó đi…
Giám đốc tính toán, vừa tính, đau xót không ngớt!
5 tỷ, cô ta ít nhất sẽ có hơn 90 triệu tiền hoa hồng!