Cố Cơ Uyển không ngờ Giang Nam lại tới lúc sắp tính tiền.
“Anh đến làm gì?” Cô có chút ngạc nhiên, cho dù lúc này muốn ăn cơm cũng đã quá giờ rồi.
“Tôi đói bụng cho nên đến đây.” Giang Nam vừa đến thì Đàm Kiệt liền lập tức nhường cho anh ta ngồi bên cạnh Cố Cơ Uyển.
Sau khi anh ta ngồi xuống thì Tô Tử Lạp cũng nhanh chóng gọi phục vụ lấy thêm một bộ chén đũa.
Trong hai tháng ngắn ngủi Hạ Lăng Chi và Tô Tử Lạp đã xây dựng được sự ăn ý cao.
Cô ta nhìn dáng vẻ nịnh nọt của Tô Tử Lạp thì cũng không cam lòng bị bỏ rơi phía sau, cô ta lập tức đưa thực đơn đến trước mặt Giang Nam.
“Cậu hai, anh muốn ăn gì, tôi lập tức gọi người mang lên.”
Giang Nam lại nhìn thức ăn trên bàn một cái, nhàn nhạt nói: “Không cần, còn có rất nhiều đồ ăn.”
Sao Tô Tử Lạp và Hạ Lăng Chi dám để ông chủ lớn người ta ăn đồ ăn thừa chứ? Cho dù là Đàm Kiệt và Tần Chi Châu cũng không dám!
Lưu Thượng cũng nói: “Cậu hai, anh nên gọi món muốn ăn, tôi gọi người thu dọn đồ ăn thừa.”
“Không cần đâu…”
“Anh nên gọi đi.” Cố Cơ Uyển nhìn thực đơn, lạnh nhạt mở miệng: “Nếu không thì sao bọn họ có thể không biết xấu hổ để anh tính tiền chứ?”
“Phụt!”
“Khụ!”
“Hả!”
Mấy người lập tức xấu hổ, nhất thời không biết có nên tìm một cái lỗ chui vào hay không.
Cô nhóc Cố Cơ Uyển này, không phải bọn họ muốn tiết kiệm tiền cho cô sao?
Vậy mà cô lại nói thẳng suy nghĩ của mọi người ra như thế, đúng là quá đáng!
Giang Nam cong môi lên, cúi đầu nhìn cô gái mỏng lạnh nhạt một cái.
“Mọi người sợ biết ông chủ của cô nghèo rớt mùng tơi đúng không?”
Tuy rằng studio Cửu Nguyệt là một công ty rất nhỏ thuộc tập đoàn Giang Thị, đối với bọn họ thật sự không lớn.
Nhưng bởi vì Cố Cơ Uyển nên Giang Nam luôn đặc biệt chú ý đến studio Cửu Nguyệt này.
Gần đây chương trình tìm kiếm tài năng của bọn họ phát sóng trên tivi đã bùng nổ rating, đương nhiên phải ăn mừng một chút.
Nếu đã ăn mừng, vậy phải gọi ông chủ của cô tới trả tiền, chuyện này rất bình thường.
“Hả, vậy… Ha ha, cậu hai cũng đến ăn mừng thôi.”
Hạ Lăng Chi lén nhìn Cố Cơ Uyển một cái, này, đừng phá rối nữa.
Cố Cơ Uyển cúi đầu uống đồ uống, không nói thêm cái gì.
Nhưng cậu hai Giang lại không phải là đồ ngốc nên hiểu được ý của bọn họ.
Dù sao anh ta cũng có tiền nên mấy chục triệu chẳng là gì cả?
“Được, một phần sườn heo chua ngọt, tôm bóc vỏ xào cải ngọt, ngó sen rau củ.”
Giang Nam cầm thực đơn đưa cho Hạ Lăng Chi nói: “Những món này.”
Hạ Lăng Chi kinh ngạc, ngay cả Tô Tử Lạp cũng mở to mắt.
“Sao vậy?” Giang Nam nhướng mày.
“Không, không có gì.” Hạ Lăng Chi lập tức gọi phục vụ tới mang đồ ăn cho Giang Nam.
Thừa dịp Giang Nam đi rửa tay, Hạ Lăng Chi trừng mắt nhìn Cố Cơ Uyển, vẻ mặt chấn động: “Cơ Uyển, hai người… Không lẽ đang yêu nhau chứ?”
Lời này nói ra ai tin chứ?
“Đúng vậy! Chắc chắn đang yêu nhau!”
Tô Tử Lạp cũng trừng mắt cô, vẻ mặt trách cứ: “Có phải cậu muốn giữ bí mật đúng không? Chỉ là bạn bè? Lừa ai vậy!”
Vừa rồi Giang Nam gọi những món đó cũng có trên bàn này! Trước đó Cố Cơ Uyển đã gọi những món này!
Mỗi người gọi một hai món ăn, bởi vì Cố Cơ Uyển mời khách nên cô gọi thêm một món.
Ba món ăn không sai một chút nào, hoàn toàn giống nhau.
Đây đều là những món Cố Cơ Uyển thích ăn nhất!
Giang Nam biết rõ sở thích của cô, còn nói hai người không có quan hệ đặc biệt?
Cố Cơ Uyển cũng rất bất đắc dĩ.
Trước đó cô sinh non nên Giang Nam nói tháng này cũng coi như ở cữ, cô phải ở chung với anh ta.
Trong một tháng đó, cô thích ăn cái gì, không thích gì thì Giang Nam biết rất rõ, có gì kỳ lạ đâu?
Nhưng mọi người vẫn không biết chuyện hai người bọn họ ở chung, Cố Cơ Uyển cũng không định nói.
Một tháng kết thúc, cô sẽ dọn về chỗ ở của mình, chỉ chưa tìm cơ hội nói với Giang Nam.
Sau khi cô dọn về nhà thì không sợ lại có tin đồn vớ vẩn gì đó, cho nên thêm một chuyện chi bằng bớt một chuyện, không nói cũng được.
Mộ Hạo Phong rót đồ uống cho cô, anh ta vẫn ngồi bên cạnh, im lặng không lên tiếng.
Đàm Kiệt biết tâm trạng của anh không tốt, nhưng đây là chuyện của Cơ Uyển và cậu hai Giang nên mọi người cũng không có cách nào xen vào.
Mộ Hạo Phong cũng không muốn Cố Cơ Uyển khó xử, cho nên từ trước đến giờ anh ta chỉ lặng lẽ bảo vệ, chưa bao giờ nói thêm cái gì.
Lúc Giang Nam quay lại thì mọi người im lặng.
Không ai dám làm bậy trước mặt cậu hai Giang.
Nói đùa gì chứ, tạm thời không dám, rốt cuộc, tuy rằng cậu hai có vẻ nhã nhặn, trên thực tế luôn làm cho người ta có một cảm giác khó gần.
Mọi người đều là cấp dưới nên không ai dám vượt qua.
Đương nhiên không tính Cố Cơ Uyển.
“Sao tôi vừa đến thì mọi người không nói chuyện, tôi đáng sợ như thế sao?”
Giang Nam cảm thấy mình cũng nhã nhặn với mấy người bạn của Cố Cơ Uyển, hình như chưa từng nổi giận trước mặt bọn họ đúng không?
“Anh là ông chủ lớn, chỉ vài phút đã có thể khiến bọn họ đóng gói đồ đạc ra đi, ai dám nói chuyện lớn tiếng trước mặt anh chứ?”
Cố Cơ Uyển nhìn anh ta một cái: “Trừ khi anh thề, cho dù bọn họ có làm sai chuyện gì cũng sẽ không đuổi việc bọn họ.”
“Không không không! Không cần không cần đâu!” Hạ Lăng Chi suýt nữa không nhịn được, hận không thể đá vào chân Cố Cơ Uyển một cái.
Cô nhóc này, hôm nay cô cố ý tới phá đám đúng không?
Nói cậu hai Giang thề sao? Không muốn kiếm sống hay không?
“Được, bây giờ đã tan làm, cho dù mọi người có nói đùa gì, chỉ cần không tổn hại đến lợi ích của công ty thì tuyệt đối không đuổi việc.”
Giang Nam nhìn mọi người cười nói: “Vậy đã hài lòng chưa?”
Mọi người vô cùng ngạc nhiên, không kịp phản ứng.
Cậu hai Giang này cũng dễ gần đấy chứ?
Tô Tử Lạp cười gượng, thử hỏi: “Thật sự… Có thể nói đùa gì cũng được?”
“Không lẽ muốn mắng tôi?” Chuyện nhân viên mắng ông chủ sau lưng cũng không hiếm thấy.
“Sao có thể chứ?” Ông chủ tốt như thế, cầu còn không được, sao còn trách mắng chứ?
Tô Tử Lạp chỉ tò mò, vô cùng tò mò, tò mò đến những con bọ tò mò sắp nuốt chửng cái bụng.
“Vậy, cậu hai, anh và Cơ Uyển… Hai người… Vậy… Anh và cậu ấy…”
“Khụ!” Hạ Lăng Chi không nhìn nổi nên cô ta nói tiếp: “Cô ấy muốn hỏi có phải anh và Cơ Uyển đang yêu nhau đúng không?”
Cố Cơ Uyển trừng mắt nhìn cô ta một cái, nhưng cô cũng không để chuyện này ở trong lòng.
Ánh mắt mọi người dừng lại trên người Giang Nam.
Chỉ thấy Giang Nam uống một ngụm nước, từ từ đặt ly xuống, nghiêng đầu nhìn cô gái bên cạnh một cái.
Anh ta bỗng nhiên cong môi cười nói: “Tôi cũng muốn vậy, nhưng phải xem cô nhóc này có đồng ý cho tôi một cơ hội hay không.”