“Cậu chủ Mộ muốn nói chuyện gì với ta?” Cố Kính Minh vừa bước vào phòng đã hỏi.
Cố Vị Y đột nhiên cảm thấy bối rối không thể diễn tả được, như thể cô ta đang bị chất vấn.
Cố Cơ Uyển đáng chết này, lẽ nào, thật sự là do cô ta cố ý?
“Không có gì đâu ba, con vừa mang cho Cơ Uyển một ít thức ăn, còn chưa kịp nói chuyện với em ấy.”
Chuyện này, nhất định không được dính đến: “Đã vậy, hai người nói chuyện với nhau đi, con đi trước đây.”
“Chị, không phải chị bảo em nói với ba chuyện của cậu chủ Mộ sao? Sao chị lại bỏ đi như thế?”
Cố Cơ Uyển vẫn nở nụ cười, nhìn vẫn như trước đây, ngây thơ nhưng thực ra lại rất ngốc nghếch.
Cố Kính Minh chỉ muốn biết cậu chủ Mộ muốn nói gì với ông ta, lời của cậu chủ Mộ, đối với ông ta là mệnh lệnh.
Cố Vị Y hoảng loạn, vội vàng nói: “Làm gì có chứ, chuyện giữa em và cậu chủ Mộ, sao có thể đến lượt chị nói chuyện? Ba à, con đi trước đây….”
“Thật ra cũng chẳng có gì, cậu chủ Mộ chỉ nói, ba ngày nữa chúng con đính hôn rồi, trong khoảng thời gian này, để ba chăm sóc tốt cho gương mặt này của con.”
Chăm sóc tốt mặt cho nó?
Cố Vị Y thật sự bị sốc, tại sao lại như vậy?
Lại nhìn Cố Cơ Uyển, trong lòng cô ta chợt thấy bất an.
Cô ta hoàn toàn không thể nhìn thấu con nhỏ đáng chết trước mặt này, nó có còn là Cố Cơ Uyển trước đây không?
Lẽ nào, bị người khác thế thân rồi?
Cố Cơ Uyển mặc kệ cô ta, cười e thẹn: “Cậu chủ Mộ nói, anh ấy rất thích gương mặt này của con.”
“Chỉ cần con không dùng đống mĩ phẩm tạp nham kia, gương mặt này của con cậu chủ Mộ nhất định sẽ rất thích.”
Cố Kính Minh ngáp một cái, mới sáng sớm đã gọi ông ta qua đây nói mấy chuyện nhảm nhí, chỉ số IQ của cô con gái này, sớm đã không còn rồi!
Ông ta đứng dậy muốn rời đi, Cố Vị Y lập tức muốn tiễn ông ta.
Cố Cơ Uyển vẫn ngồi trên ghế nói: “Ba à, chị mang đến cho con món canh hạt sen rất ngon, ba có muốn thử một bát không?”
Cố Vị Y sửng sốt, lập tức nói: “Canh hạt sen chỉ thích hợp với phụ nữ, Cơ Uyển, em tự mình ăn đi, chị đưa ba về phòng nghỉ ngơi.”
Cố Cơ Uyển cố tình nhắc đến món canh sen mà cô đưa khiến Cố Vị Y cảm thấy bất an, cô ta luôn cảm thấy có chuyện chẳng lành sắp xảy ra.
Chỉ là, ba đã bước ra khỏi cửa rồi, không nên có chuyện gì xảy ra……
“A!” Phía sau, Cố Cơ Uyển đột nhiên hét lên, một tiếng vỡ toang, cái bát trong tay rơi xuống đất, canh hạt sen đổ đầy trên sàn.
“Có chuyện gì vậy?” Cố Kính Minh quay đầu lại, bị cảnh tượng trước mắt làm cho hoảng sợ: “Cơ Uyển, con có chuyện gì vậy? Đừng làm ba sợ!”
Cố Vị Y cũng bị dọa cho ngốc, chuyện này là thế nào?
Cố Cơ Uyển ngã xuống đất, ôm mặt gào thét!
Mặt của cô……Mặt của cô bị hủy hoại rồi!
…..
Mặt của Cố Cơ Uyển bị hủy hoại, ba ngày sau là lễ đính hôn, không biết có thể tổ chức như đã định hay không!
“Cái đồ đáng chết này!”
Một tiếng bốp vang lên, Cố Vị Y ngã xuống đất, nửa khuôn mặt đột nhiên sưng lên.
“Ba, thật sự không liên quan đến con, ba phải tin con!”
Cố Vị Y khóc như mưa, khuôn mặt đau đớn và sưng tấy, trong lòng cô ta càng thêm uất ức.
“Con thật sự không có! Ba, con bị oan!”
“Bác sĩ nói rồi, trong canh hạt sen có chất gây dị ứng và độc, mày lại hạ độc em gái mày!”