Đời người trong trời đất, nếu thời gian qua nhanh, bỗng nhiên cũng thế thôi.
—《 Thôn Tri Bắc Du 》
Năm năm sau
Khải Ngọc năm ba mươi, dưới núi Phượng Lân
Đến cuối năm, cửa thành Phượng Lai trấn vô cùng náo nhiệt.
Hoặc thương nhân lui tới hoặc mua bán, không thì có xe ngựa chở hàng tết nối liền không dứt.
Nơi này ngày thường chỉ có hai tên quan sai thay phiên trông coi, mà Phượng Lai trấn mặc dù lệ thuộc triều đình, nhưng lại là nơi không ai quản lý, cho nên quan sai ngày bình thường chẳng qua cũng chỉ nhàn tản trông coi,không hề quản việc gì.
Thỉnh thoảng điều tra vài thương đội giàu có, kiếm chút tiền trà nước, lại có thể một phen tùy ý tiêu dao.
Thế mà trước đây không lâu không ít người kéo bè kết phái, trộm cướp giết người sinh sự ở cửa thành, đả thương quan sai trông coi cửa thành, lại cướp không ít hàng tết và trang sức quý giá.
Việc này khiến Phượng Lai trấn vốn núi cao nước xa chịu náo loạn rất lớn, tri huyện Phượng Lai trấn chịu nhiều áp lực phải điều bốn gã quan sai nha môn đến trông coi cửa thành.
Nhưng mà, vốn tiền trà nước hai người bây giờ lại thành sáu người chia đều, đến cuối cùng tới được tay cũng chỉ như muối bỏ biền.
Bức bách bất đắc dĩ, bọn họ liền âm thầm thương lượng, nếu gặp thương đội giàu có hay là tiêu cục đi qua, nhất định phải thu lợi một phen, rồi mới đồng ý cho đi qua.
Tri huyện Phượng Lai trấn đối việc này trước nay mắt nhắm mắt mở, không có các nào khác, bọn họ cũng do bị ép buộc, bổng lộc triều đình nhét kẽ răng cũng không đủ, nếu không tự tìm đường khác, sợ là sớm đói chết.
Đã nhiều ngày, qua lại cửa thành phần lớn đều là dân chúng Phượng Lai trấn, đeo trên lưng gùi đựng hàng tết, khuôn mặt ngăm đen lộ ra sự trung hậu và thật thà, quan sai phụ trách trông coi thấy thế nhàm chán quá mức, trên những người này căn bản chẳng có chút lợi nào.
Ngay lúc bọn họ cho rằng hôm nay lại không công mà về, bỗng nhiên thấy cách đó không xa, một chiếc xe ngựa quý giá tinh xảo từ xa chạy tới.
Đây là một chiếc xe ngựa bốn bánh độc đáo, ngựa kéo xe ánh mắt sáng ngời có thần, thân thể tinh tráng.
Vừa nhìn đã biết là ngựa tốt, nếu là người có chút kiến thức sẽ biết đây chính là Hãn huyết bảo mã tiếng tăm lừng lẫy biên cương muốn tìm cũng khó có được.
Chiếc xe này lại lấy một cặp Hãn huyết bảo mã làm ngựa kéo, khiến người đi đường qua lại rốt rít dừng chân mà xem.
Xe ngựa cũng cực kì xa hoa, bốn bề tơ lụa, cửa sổ nạm vàng khảm ngọc có một tấm màn sa màu lam nhạt che lấp, độ rộng xe ngựa cũng đủ ba bốn người ngủ yên có thừa.
Chẳng hiểu sao mà Phượng Lai trấn núi cao nước xa lại xuất hiện xe ngựa vô cùng sa hoa như thế!
Quan sai thủ thành phản ứng rất nhanh, ánh mắt trao đổi với sau, rồi nhanh chóng định ra kế hoạch.
Xem mức độ sa hoa của xe ngựa, chủ nhân tất nhiên cũng là phú thương giàu có, nếu có thể đòi một chút phí, bọn họ có thể thừa dịp cuối năm chén một bữa ngon.
“Đứng lại! Các ngươi đang làm gì?” Một tên quan sai giơ ngang bội kiếm, đem xe ngựa không ngừng chạy hướng vào thành kia cản lại.
Phu xe là một thiếu niên ước chừng mười ba, mười bốn tuổi, mặt mày thanh tú, góc cạnh rõ ràng, lộ ra một luồng anh khí thiếu niên.
Hắn mặc cẩm y màu xanh nhạt, thoạt nhìn như một vị công tử hà giàu, lúc này gặp quan sai ngăn cản xe ngựa, hắn lập tức nhảy xuống xe ngựa, ngữ khí cường ngạnh, “Đây là dưới chân thiên tử, các ngươi muốn làm gì?!”
Quan thủ thành bị thái độ cường ngạnh của thiếu niên này làm tức giận một chút, ánh mắt trầm xuống, ngữ khí cũng nghiêm túc hơn, “Tất cả mọi người trong xe đi xuống dưới, chúng ta cần kiểm tra theo lệ thường!”
Hắn nói xong liền muốn nhấc mành xe lên, thiếu niên thấy thế gần như là vọt tới trước mặt hắn, ngẩng ngẩng đầu lên, một bước cũng không nhường, “Xe ngựa này các ngươi không thể kiểm tra!”
“Hay là các ngươi chứa chấp tội phạm đào tẩu?” Quan sai kia nghe vậy càng khẳng định, vì thế dứt khoát vung tay lên, “Ngăn bọn họ lại!” Sáu gã quan sai lập tức vây quanh phía trước xe ngựa, đem xe ngựa hoa lệ cẩn thận ngăn ở tại cửa thành.
“Các ngươi! Các ngươi…” Thiết niên giận run, bàn tay nắm chặt lại, khuôn mặt tuấn tú thức giận đến đỏ bừng, nhưng lại nhớ lời sư phụ dặn, không thể tùy ý ra tay đả thương người.
Ngay lúc hai bên giằng co căng thẳng, lại có một đôi tay nhấc rèm xe lên, đôi tay trắng trong thuần khiết không nhiễm bụi trần, không đeo vòng tay sa hoa tinh xảo, cũng không có vẽ móng tay màu đỏ sẫm, nhưng lại vẫn cứ tỏa ra một khí thế phi phàm, tơ lụa lộng lẫy làm nền, làm cho người ta đui mù.
Người đi đường qua lại của thành đều dừng bước chân, muốn nhìn xem chủ nhân của chiếc xe ngựa xa hoa cuối cùng là người nào, mà khi thật sự gặp được, lại không khỏi có chút thất vọng, một đôi tay cao quý thoát tục như vậy, nhưng vị chủ nhân này không phải mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành, không có đẹp đến tuyệt diễm.
Đôi mắt hơi xếch, màu đen như mực, đôi mắt như có muôn vì sao sáng, lại như một đầm nước mát, làm người ta cảm thấy vui vẻ thoải mái trong nháy mắt.
Nàng ước chừng hai mươi lăm hai mươi sáu, quần áo màu hống phấn thuần khiết, dáng người của nàng gầy yếu, quần áo màu hồng tựa như bọc lại người nàng, bao quanh đường cong tuyệt đẹp.
Ba ngàn sợi tóc đen búi lên, mơ hồ có thể thấy được trong đó pha vài sợi tóc màu bạc, khuôn mặt thanh tú, không trang điểm, nhưng trong đó lại có một phen phong vị.
Khóe môi khẽ nhếch, nụ cười của nàng như gió xuân, khiến cho người khác không thể khinh thị, “Các vị quan sai, theo luật pháp Khải Ngọc, phàm là người vu hãm không có chứng cứ, có thể xử tù ba tới năm ngày.
Bây giờ các ngươi kiểm tra xe ngựa ta, ta tất nhiên không dám không theo, chưa tìm ra bằng chứng, mong rằng các vị chớ rước họa từ miệng.”
Quan sai lớn tiếng bọn họ chứa chấp tội phạm đào tẩu nghe vậy cũng có chút khiếp sợ, luật pháp Khải Ngọc quả thực nói rõ, không thể vu hãm người khác mà không có chứng cứ.
Nhưng nghĩ tới đây là Phượng Lai trấn, nơi mà triều đình đã nhiều năm không phái người đến, liền cử động tay chân, ngữ khí ngang ngạnh nói, “Nếu không phải các ngươi chột dạ, thì sao lại không cho chúng ta kiểm tra!”
Nữ tử nghe vậy, ánh mắt hơi trầm xuống, hình như có chút không vui, lại nhanh chóng mở ra, giương tay vén màn xe, sắc mặt nhu hòa, ngữ khí đem theo vài phần sủng nịch, nói, “Duệ nhi, đi ra đi.”
Mọi người ở đây nghi hoặc, lại thấy màn xe bị vén lên một tiểu cô nương khoảng bốn năm tuổi nhảy bật ra khỏi xe ngựa.
Tiểu cô nương để tóc mái ngang trán, da thịt phấn nộn hồng nhuận, đôi mắt đen bóng như hai viên trân châu đen quý giá, lông mi mềm mại dài nhỏ, vừa thấy liền biết là một mỹ nhân hại nước hại dân, cặp mắt đẹp kia ướt sũng, tựa hồ còn mang theo một ít mơ màng.
“Nương —” mắt đẹp của tiểu cô nương dừng ở trên người nữ nhân kia, giọng nói mềm nhẹ nhu thuận gọi một tiếng.
Mọi người không khỏi kinh ngạc, tiểu cô nương này cũng chỉ mới bốn năm tuổi, đã có thể có được dung mạo tuyệt sắc đến mức này, mà tướng mạo nữ tử kia dù mang theo vài phần linh khí bất phàm, nhưng cũng không giống như mẫu thân của bé gái này.
Như thế cũng chỉ có một cách giải thích, tiểu cô nương này giống cha.
Thế gian này lại có nam tử tuyệt sắc vô song như thế.
Tròng mắt Duệ nhi chuyển một chút, bỗng nhiên bước chân gian nan đi chuyển sang nữ tử bên cạnh, sau đó một bàn tay bắt lấy góc áo của thiếu niên, ngẩng đầu cười, “Mỹ nhân ca ca, ôm ôm — ”
Tư Đồ Thừa nhìn thân thể Duệ nhi lung lay lảo đảo, vội vàng ôm lấy bé, ánh mắt địch ý bén nhọn cũng trở nên hòa hoãn, mà khi nhìn về phía tiểu cô nương, chỉ còn lại dịu dàng.
“Duệ nhi, con bất công quá, cẩn thận nương ghen đó!” Nữ tử thấy thế, tựa hồ đã thành thói quen lại cố ý làm ra một bộ dáng phiền não.
Duệ nhi thuận thế ôm lấy cổ Tư Đồ Thừa, sau đó nhu thuận ghé sát vào khuôn mặt thiếu niên hôn một cái, Tư Đồ Thừa chỉ cảm thấy trên mặt nóng lên trong nháy mắt, nhưng mà Duệ nhi không hề hay biết Mọi người nhìn bọn họ đầy ý cười, nên đột nhiên hắn càng cảm thấy chân tay luống cuống.
“Duệ nhi muốn Mỹ nhân ca ca ôm ôm, nương nói Mỹ nhân ca ca là của Duệ nhi” Duệ nhi bĩu môi, đôi tay ôm lấy Tư Đồ Thừa chặt chẽ, như sợ mẫu thân của tiểu cô nương sẽ đem mỹ nhân ca ca cướp đi.
Chậc.
Mình thật đúng là không nên để Duệ nhi tiếp xúc nhiều cùng Diêm Vũ Chùy và Tô Uyển Nhi, nhìn xem, mới chỉ có mấy ngày đã đem Duệ nhi dạy thành bộ dáng gì! Vừa thấy Mỹ nhân ca ca, ngay cả nương cũng không cần.
Đây điển hình chính là gặp sắc quên nghĩa — Ấy chết, không đúng, là gặp sắc quên nương!
Tay chân Tư Đồ Thừa ở trong ánh mắt chê cười thâm ý của mọi người mà cứng ngắc, mà đôi tay Duệ nhi con ôm chặt cổ hắn, hắn nhìn về phía sư phụ xin giúp đỡ, nếu Duệ nhi không ở trong lòng mình, hắn đã sớm thi triển khinh công tránh đi.
“Sư phụ, con…” Hắn đang muốn mở miệng, quan sai muốn đẩy ra màn xe bỗng nhiên kêu lên.
“Đây là cái gì?! Mở ra cho chúng ta xem.” Màn xe vén lên, mọi người mới chú ý tới, ở góc xe ngựa, có một cái bình lớn, giống như hình dạng vò rượu nhưng so với vò rượu ước chừng lớn hơn mười mấy lần, trong này sợ là đủ nhét vào một nam tử trưởng thành.
Cuối cùng nữ tử cũng biến sắc, bước vài bước lên xe ngựa, sau đó một tay đặt trên vò rượu, ánh mắt nghiêm túc và kiên định nói, “Cái này không thể mở!”
Thấy thế, quan sai lục soát nửa ngày cuối cùng có mục tiêu, ánh mắt dồn hết lên vò rượu lớn, “Vì sao không thể? Hay là trong này có giấu thi thể?”
Đối với ý tưởng không thể tưởng tượng này, nữ tử cũng bất khả tư nghị nhíu mày, “Vị này quan sai, ngươi nói đùa sao!”
“Ta cũng không nói đùa, loại chuyện này cũng không phải chưa từng xảy ra, ta nói mau mở ra xem, bằng không bắt các ngươi do kháng cự kiểm tra.” Tên quan sai nhất quyết không tha nói, hắn một làm bộ nhận định trong cái bình lớn này chính là thi thể.
Ngay cả như vậy, nữ tử cũng không chút lùi bước, “Ta đã nói rồi, này cái bình không thể mở!” Thái độ kiên quyết.
“Ngươi! Hôm nay Đại gia muốn kiểm tra!” Quan sai kia thấy thái độ của nữ tử, nhất thời tứa giân, giương tay muốn đẩy nữ tử ra, cưỡng ép mở cái bình.
Ai biết nữ tử này cũng không phải dễ ức hiếp, nàng lật tay liền cầm cổ tay quan sai, hơi dùng sức.
Mười ngón tay tinh tế của nàng làm đọng tác như hoa như bóng, quan sai kia đau lại cố tình kêu to.
Ánh mắt nổi giận bị đau đớn thình lình che lại, rốt cuộc không làm ra nổi chút động tác phản kháng nào.
Biến đổi này tất nhiên cũng khiến cho năm vị quan sai chú ý, mấy người rút kiếm muốn xông lên, nữ tử còn chưa phân phó, Tư Đồ Thừa đã ôm lấy Duệ nhi thân hình biến ảo như gió, bộ pháp xảo diệu, mọi người chỉ cảm thấy hoa mắt, năm vị quan sai muốn xông lên kia đã ngã trên đất, tự ôm lấy chỗ bị đả thương, cũng không đứng dậy nổi.
Lúc này, người đi đường vây xem đã lui ra phía sau, ai cũng không muốn bị liên lụy, nhiều người vội vàng rời đi, bây giờ quan sai cũng bị thương, mấy người này chỉ sợ vướng phải phiền toái, bọn họ lại ngây ngô ở chỗ này, quan phủ nếu truy cứu thì đút tiền cũng trốn không thoát.
“Thừa nhi, mang Duệ nhi lên xe ngựa.” Nữ tử cầm cánh tay yên quan sai, kéo tới bên cạnh xe ngựa, tùy ý ném xuống như ném rác, phát ra một tiếng động lớn.
Thần sắc của nàng lạnh nhạt, tựa hồ không biết đây là chuyện kinh thế hãi tục cỡ nào, cũng không sợ đắc tội quan phủ.
Vốn đã cố gắng không để vướng phải rắc rối, nhưng những người này quả thực khinh người quá đáng, chuyện này mà nhịn được thì còn cái gì không thể nhịn!
“Ngươi! Lớn mật, dám tấn công mệnh quan triều đình! Đây là đại bất kính!” Quan sai bị nữ tử ném xuống xe ngựa ôm lấy cổ tay không ngừng đau nhức, đôi mắt như muốn phun ra lửa.
Tư Đồ Thừa ôm Duệ nhi vào xe ngựa, nữ tử đem màn xe bỏ xuống, nàng lấy roi ngựa, vừa nâng cánh tay lên, lại như nghĩ đến chuyện gì, đem ánh mắt đưa về quan sai kia, “Đúng rồi, ngươi tên là gì?” Nàng hứng thú hỏi.
“… Trần Liêm.” Trần liêm suy tư nửa ngày, cuối cùng trả lời như thế.
“Vậy ngươi nhớ kỹ.” Nữ tử giơ mạnh roi ngựa lên, chợt lóe nụ cười tàn khốc, “Ta tên là Hoàng Phủ Tự Loan.”
“Hoàng Phủ…” Trần Liêm vẫn còn suy tư, dòng họ này hình như rất quen thuộc, hắn tựa hồ nghe nói qua ở nơi nào.
Mà lúc này, tên quan sai khác bên người hắn một nhỏ giọng nói thầm, “Hoàng Phủ, đó không là dòng họ hoàng tộc sao? Người này lừa ai hả!”
Trần Liêm cảm giác như đã hiểu ra chuyện gì, suy nghĩ một hồi, sắc mặt lập tức trắng bệch.
Trời ơi! Hắn này không là đã tự đá vào bàn rồi sao!.