Lục Yến cúi đầu nhìn thoáng qua chiếc đèn hình cá chép.
Thẩm Chân cong đôi mắt, nhỏ giọng nói: “Không phải đồ mua đâu.”
Lục Yến nhướng mày, nhìn nàng hỏi: “Nàng làm?”
Tiểu cô nương gật đầu, “Có đẹp không?”
Tỳ nữ phía sau Thẩm Chân khom người lui ra.
Ánh mắt Lục Yến dời xuống, nhìn đầu ngón tay nàng hồng hồng, duỗi tay nắm lấy, theo lời nàng đáp: “Ừ, đẹp lắm.”
Trên đường bao người qua kẻ lại lại bị hắn nắm tay, Thẩm Chân lập tức chột dạ rụt về phía sau.
Lục Yến cuộn ngón trỏ gõ nhẹ lên trán nàng, “Người ta đều vội đi ngắm đèn, không ai nhìn nàng đâu.”
Không ai nhìn sao?
Đương nhiên không phải.
Sai dịch đi tuần phố nhìn Lục đại nhân mới vừa rồi còn giận không thể át, đảo mắt đã thay đổi sắc mặt đều trợn mắt há hốc mồm.
Mấy mỹ nhân ở Bình Khang phường lúc nãy còn liều mạng phất tay với Lục Yến cũng đều bĩu môi, mắng một câu trong lòng xong lại “Hừ” một tiếng.
Dương Tông đứng phía sau nhìn chủ tử nhà mình, không khỏi cảm thán, vẫn là tiểu phu nhân đạo hạnh cao thâm.
Thẩm Chân gật đầu nhìn áo khoác màu đen dài phết đất, nói với Lục Yến: “Đại nhân, áo này dài quá, ta không mặc được đâu.”
Dứt lời liền làm bộ phải cởi ra.
Lục Yến liếc nàng nói: “Tam cô nương lại muốn bị bệnh sao?”
Nhắc tới chữ “Lại”, Thẩm Chân không khỏi nghĩ tới mùa thu năm trước.
Mùa thu trước bọn họ cùng rơi xuống Khúc Giang, lúc ấy cũng không cảm thấy gì, nhưng sau khi trở về phủ nàng bắt đầu phát sốt, ho khan, chảy nước mũi.
Buổi sáng dậy thì miệng đắng lưỡi khô, nói một từ đều khiến cổ họng đau đớn.
Cơn sốt dày vò nàng gần một tháng.
Nghĩ đến đây, tiểu cô nương sờ lên cổ họng mình, rồi lại rũ tay xuống.
Thật vất vả mới gặp được người thương nhớ, Lục Yến tự nhiên không muốn để nàng rời đi, hắn chỉ vào một tửu lầu, nói: “Cùng ta ăn một chút gì đó đi.”
Thẩm Chân kinh ngạc hỏi: “Đại nhân vẫn chưa dùng bữa sao?”
“Chưa kịp dùng.” Ba chữ nhưng lại có chút đáng thương khiến Thẩm Chân nghe xong không khỏi đau lòng.
Hôm nay là tết Thượng Nguyên, sinh ý của các quán rượu đều tốt hơn trông thấy, tiểu nhị chỉnh lại khăn vấn đầu, nhếch miệng cười nói: “Lục đại nhân mời vào trong, xin cứ tự nhiên.” Kinh Triệu Doãn, không có người nào không biết hắn.
Thẩm Chân bị hắn kéo vào sương phòng, Lục Yến lấy tốc độ cực nhanh chọn xong món ăn.
Mành sương phòng hạ xuống, Lục Yến duỗi tay ôm nàng, tiếp đó “Ngựa quen đường cũ” vén áo khoác nàng lên, tiếp đến là áo lót, toàn bộ lòng bàn tay đều dán lên eo thon trắng nõn của tiểu cô nương, hai người mới từ bên ngoài vào nên tay hắn vẫn lạnh vô cùng, Thẩm Chân theo bản năng “A” một tiếng.
Môi hắn áp sát bên tai nàng “Lạnh sao?”
Thẩm Chân gật đầu, vừa muốn mở miệng, lại nghe thấy thanh âm của Dương Tông truyền đến, “Chủ tử, không tốt!”
Lục Yến rút tay về, vén mành lên, “Làm sao vậy?”
“Có án mạng.” Dương Tông trịnh trọng nói: “Người Hồ gây chuyện gây đến tận chùa, bây giờ đã chết không ít người.”
Lục Yến lập tức đứng dậy nói: “Ta dẫn người qua, ngươi đưa nàng trở về.”
Thẩm Chân khoác áo choàng huyền sắc của Lục đại nhân trở về, thấy vậy, Thẩm Dao, Thẩm Nhiễm đi đầu bày ra ánh mắt chế nhạo.
Thẩm Chân lại yên lặng thở dài một hơi.
Chính mình ở nhà chọn y phục nửa ngày trời, là một chiếc áo khoác ngắn màu trắng tinh, nàng cầm sáu chiếc váy so tới so lui, kết quả thế nào? Người kia vừa thấy nàng đến lập tức cởi áo choàng đen ngòm của hắn khoác lên người mình.
Thẩm Chân gấp xiêm y lại, thầm nghĩ: Thôi vậy, không bị phong hàn cũng tốt.
Kỳ thật cũng không thể trách Lục đại nhân không hiểu phong tình, dù sao phong tình trong mắt nam nhân và nữ nhân từ trước đến nay đều có khác biệt nhất định.
Thẩm Chân đón gió đứng bên ngoài, Lục Yến tự nhiên sẽ quan tâm nàng lạnh hay không, nhưng nếu là nằm ở trên giường, trong mắt hắn chỉ sợ đến một khối vải dệt cũng không dung được.
Các nàng chuẩn bị hồi phủ, Thẩm Nhiễm mới chuẩn bị lên xe ngựa, Miêu Lệ lại đột nhiên nói: “Cô nương, trên xe ngựa hình như nhiều thêm một chiếc đèn?”
Thẩm Nhiễm hồ nghi nhìn thoáng qua, chậm rãi đi đến.
Hoa đăng vừa lật, mặt trên viết hai chữ bình an.
Ánh mắt Thẩm Nhiễm ngẩn ra, dần dần xuất thần......!
Nét bút này là của ai nàng đương nhiên biết rõ.
Trạng văn tố cáo Lý gia là hắn tự tay viết.
“Cô nương?” Miêu Lệ lại nói.
Thẩm Nhiễm hít sâu một hơi, xoa trán, nói: “Có lẽ là ai để nhầm thôi.”
Miêu Lệ nhìn hoa đăng tinh xảo, lại thêm hai chữ “Bình an”, nói: “Vậy......!Nên xử trí như thế nào ạ?”
Xử trí thế nào?
Trầm mặc một lúc, Thẩm Nhiễm nhẹ giọng nói: “Ngươi đặt bên cạnh đạo quan đi.”
Miêu Lệ duỗi tay cầm xuống, gật đầu nói: “Nô tỳ đi ngay đây.”
Nào biết Miêu Lệ mới vừa quay người Thẩm Nhiễm lại mở miệng gọi nàng, “Thôi, ngươi đưa cho ta đi.”
Thẩm Nhiễm nhìn đèn hoa đăng trong tay, không khỏi nhớ tới lần gặp mặt cuối cùng giữa hắn và nàng, vả lại, ngày ấy nàng cũng coi như không từ thủ đoạn.
Thật ra Thẩm Nhiễm cũng hiểu rõ, chỉ cần người kia muốn nàng, chỉ cần hắn mở miệng, nàng nhất định phải tới gặp hắn.
Nhưng hắn không có.
Nàng cảm tạ hắn không có.
Thẩm Nhiễm cúi đầu cười nhẹ.
Một câu bình an thôi, nàng không nên cố tình làm vậy.
******
Mùng bảy tháng ba, trời mưa phùn cả ngày, hôm nay là ngày giỗ của Thẩm phu nhân.
Nhớ lại năm trước, khi đó Thẩm Văn Kỳ vẫn còn ở trong lao ngục, tiền nhang đèn Thẩm Chân có được đều là nhờ lấy lòng Lục Yến.
Nhìn lại hôm nay, chùa Đại Từ tường vàng ngói xám, trang nghiêm túc mục lại bế tự(*) vì Thẩm gia.
(*) Ý là chỉ mở cho người Thẩm gia vào.
Thẩm Văn Kỳ theo Viên Trầm pháp sư vào điện tụng kinh.
Thẩm Nhiễm, Thẩm Dao, Thẩm Chân và Thẩm Hoằng theo người tăng tiếp khách tăng đi vào chủ điện.
Bọn họ khom lưng trước “Hoa Nghiêm Tam Thánh”, sau đó quỳ lên đệm hương bồ, chắp tay trước ngực.
Thẩm Nhiễm yên lặng nói: Mẹ, nữ nhi sống rất tốt, mẹ không cần lo lắng cho con.
Tiểu nữ nhi mẹ lo lắng nhất còn tám ngày nữa là xuất giá rồi, gả cho thế tử phủ Trấn Quốc công, trời sinh tuấn tú, đứng cùng một chỗ với Chân Nhi cực kỳ xứng đôi.
Thẩm Dao thầm lặng nói: Mẹ, tuy con gả xa nhưng vẫn có thể chăm sóc tốt cho chính mình, mẹ không cần lo lắng.
À, đúng rồi.
Tiểu nha đầu nhà chúng ta chuẩn bị xuất giá, con có thể tận mắt nhìn thấy con bé gả chồng, cuộc đời này con không còn thấy tiếc nuối nữa.
Thẩm Chân nói thầm: Mẹ, nữ nhi sắp gả đi rồi, chàng là Lục Tam Lang của Lục gia, tên chỉ một chữ Yến.
Nữ nhi sẽ nhớ kỹ lời mẹ và tổ mẫu từng dặn dò, ngày sau nhất định khắc kỉ phục lễ(*), giúp chồng dạy con.
Nhưng mà cha......!cha không chịu cưới người khác, nữ nhi thấy tóc hai bên thái dương của cha đều đã điểm bạc, nếu mẹ đau lòng cha vậy người vào giấc mộng thăm cha có được không?
(*) 克己复礼 ( khắc kỉ phục lễ): thành ngữ Trung Quốc ý nói kiềm chế ham muốn ích kỉ của bản thân, loại bỏ những khuyết điểm thói quen xấu, để trở thành một người trong lòng có sự tôn trọng đối với người khác và biểu hiện ra ngoài là cách ứng xử ôn hoà, nhường nhịn.
Thẩm Hoằng cũng có mô có dạng(*) nhắm mắt lại, thầm nói: Mẹ, con là đứa con nhỏ nhất của mẹ, Hoằng Nhi đây.
(*) Ý là ra hình, ra dáng, khá giống.
Tam tỷ tìm cho con một vị lão sư, là Sở Thị Sở Tuần ở Dương Châu.
Sở tiên sinh bắt đầu dạy con đọc sách luyện chữ từ năm kia, chờ thêm mấy tháng nữa, con sẽ bắt đầu đọc 《 Cốc Lương Xuân Thu 》.
Sở tiên sinh còn nói con nên tham gia khoa cử sớm một chút, ngài ấy nói nếu nhi tử có thể sớm ngày kim bảng đề danh, có thể giúp các tỷ tỷ chống lưng.
Hết một canh giờ, Thẩm Văn Kỳ tiến vào điện gọi bọn họ.
Bốn người đứng dậy, chuông gió lay động, hôm qua, sáng nay, rốt cuộc là bất đồng.
Cuộc sống sinh hoạt nhàn nhạt bình yên nhanh chóng trôi qua, chỉ chớp mắt đã tới 16 tháng 3.
Hiện tại là buổi tối trước hôm Thẩm Chân xuất giá.
Canh ba giờ Hợi, bóng đêm dày đặc.
Thẩm Nhiễm và Thẩm Dao đẩy cửa phòng Thẩm Chân ra, cười nói: “Không ngủ được sao?”
Mặt Thẩm Chân tràn ngập khẩn trương, “Vâng” một tiếng dài.
Thẩm Nhiễm xoa tóc nàng, nói: “Ai cũng từng như vậy.”
Đêm trước khi nữ tử xuất giá đều là như thế.
Thẩm Dao nhìn “Danh sách Lục gia”(*) bên cạnh giường thì cười nói: “Sao thế? Muội đây là tính toán dành cả đêm để xem thứ này sao?”
(*) Đó là quyển ghi tên, quan hệ của mọi người trong Lục gia, thường thì có thể gọi là gia phả, nhưng mà gia phả lại rộng hơn bao gồm cả mấy đời lận nên mình để nguyên là danh sách.
Thẩm Chân thở dài một hơi, “Lục gia có ba phòng, lại còn nhiều người như vậy, nhỡ đâu muội gọi sai thì sao?”
Thẩm Dao “Phụt” một tiếng bật cười, “Loại sự tình này càng nghĩ nhiều càng dễ sai, đến lúc đó lang quân của muội chắc chắn sẽ trộm nhắc bên tai muội thôi, chi bằng muội ngủ sớm một chút đi.”
Thẩm Chân gật đầu, “Vậy muội không nhìn nữa.”
Thẩm Dao ngồi bên cạnh nàng, nổi ý xấu véo mặt nàng, “Chân Chân, tỷ thấy muội chưa xem mấy quyển này, vậy những thứ tỷ dạy cho muội, muội đã nhớ kỹ chưa?”
Nghe vậy, khuôn mặt nhỏ của Thẩm Chân đỏ lên, nói: “Mấy thứ Nhị tỷ nói đó, có thể được thật sao?”
Thẩm Nhiễm cũng cười theo, “Muội đừng nghe theo Nhị tỷ của muội hết, Lục Tam Lang và nam nhân ở thảo nguyên không giống nhau, hẳn sẽ săn sóc muội hơn một chút.”
Thẩm Dao không tỏ ý kiến, chỉ thấp giọng nói: “Đại tỷ, luôn sẽ có một chút giống nhau.”
Thẩm Chân nói: “Giống ở đâu?”
Thẩm Dao nghiêng đầu nhìn đôi mắt không nhiễm một hạt bụi của Thẩm Chân, ngữ khí đột nhiên trở nên nghiêm túc, “Chân Nhi, muội làm thê tử của hắn, nhưng không cần đặt cả trái tim lên trên người hắn, một năm hai năm còn tốt, nhưng sống chung lâu rồi, người đều sẽ thay đổi.
Giống như muội thích ăn bánh hạt dẻ, ngày nào cũng ăn đương nhiên sẽ thấy ngán, Chân Nhi, nhớ phải tìm ra vài điều mình thích mà làm.”
Thẩm Nhiễm vòng tay ra sau véo tay Thẩm Dao.
Các nàng đều biết đây là lời nói thật.
Tình cảm mãnh liệt của nam nhân sẽ có khi giảm bớt, mới mẻ chỉ là một thoáng, sao có thể bất biến một đời?
Khi Thẩm Nhiễm còn là Lý phu nhân, nàng thường xuyên ra ngoài giao lưu.
Lúc các phu nhân hội tụ nói nhiều nhất đều là lang quân nhà nào nạp người mới, hồ mị tử nào khiến người tức giận, không thì cũng là thiếp thất hài tử gây chướng mắt thế nào.
Nữ tử từ tình yêu chớm nở đến một mảnh si tâm, sau đó hoàn toàn thay đổi, có khi chỉ là chuyện trong một đêm.
Thử hỏi trên đời có nữ tử hậu trạch nào mà chưa từng che mặt khóc thầm?
Nhưng mà khóc thì thế nào?
Chỉ cần không chạm đến luật pháp, không tổn thương hoà khí hai nhà, phần lớn người đều nhịn xuống tiếp tục sống qua ngày.
Cho dù Thẩm Nhiễm thấy rõ tất cả, trong lòng không tin những lời ngon ngọt nữa, nhưng nàng sẽ không dùng nhân sinh của mình đi can thiệp cuộc đời của Thẩm Chân.
Thẩm Dao bị Thẩm Nhiễm véo mạnh, không khỏi che cánh tay kêu đau mấy tiếng.
“Đau, đau......!nhất định đã tím rồi cho xem.” Thẩm Dao ai oán nhìn Thẩm Nhiễm một cái, “Đại tỷ, bây giờ tỷ không cảnh tỉnh nó sớm, chẳng lẽ chờ người Lục gia nói cho nó hiểu sao?”
Thẩm Nhiễm phản bác nói: “Tỷ thấy cha và mẹ sống với nhau rất tốt.”
Lời này vừa ra, Thẩm Dao và Thẩm Chân đều sửng sốt.
Vân Dương hầu thân ở địa vị cao, phong lưu phóng khoáng, không thê không thiếp, năm đó phu nhân Vân Dương hầu không biết đã khiến bao nhiêu phụ nhân trong kinh phải ghen tị đỏ mắt.
Cho dù là Nhị phòng Thẩm gia cũng không ngoại lệ.
Hầu phu nhân hạ sinh liên tiếp hai nữ nhi, lúc bà vừa sinh hạ Thẩm Chân xong, Nhị phu nhân lập tức đi tới chỗ lão thái thái ám chỉ, âm dương quái khí nói: “Chuyện con nối dõi này từ trước đến nay đều rất chuyện quan trọng, không biết đại phòng có còn muốn kế thừa tước vị nữa hay không đây?”
Nói trắng ra là muốn Thẩm Văn Kỳ nạp thiếp.
Còn người để nạp Nhị phu nhân đương nhiên đã chọn xong, là biểu muội huyết thống xa xa mười tám đời của bà ta.
Sau khi Thẩm Văn Kỳ biết, người đại ca luôn luôn đối xử với người nhà khoan dung là ông thế mà đổ hết tức giận lên đầu Nhị lão gia, kêu ông ta để mắt đến phu nhân của mình.
Lập trường không kiên định, có thể ở cùng một mái hiên thì ở, không thể ở cùng thì phân gia.
Dù lão thái thái còn sống thì cũng có thể phân viện.
Trầm mặc một lúc lâu, Thẩm Dao gật đầu, phá lệ vui vẻ, cười nói, “Quả thật không thể vơ đũa cả nắm.”
Thẩm Nhiễm vỗ bả vai Thẩm Chân, “Chẳng qua, nếu hắn nếu dám khi dễ muội, muội cứ việc trở về, Đại tỷ sẽ luôn ở đây.”
Mãi đến hừng đông, Thẩm Chân rốt cuộc không thắng nổi cơn buồn ngủ, khép hai mắt lại.
Nhưng mà lúc nàng vừa mở mắt....