Cùng lúc đó.
"Trong phòng riêng của một nhà hàng cao cấp.
“Cậu chủ Trác, cậu chủ Tiền, cậu chủ Ngô, nào, để tôi rót rượu cho mọi ngươi!”
Hứa Đào cầm chai Lafite trên bàn lên rót cho mấy cậu thanh niên, hào sảng nói.
Chai Lafite đó trị giá một trăm hai mươi nghìn tệ, tính cả đồ ăn trên bàn cũng đã gần hai trăm nghìn.
“Cậu chủ Hứa đừng khách sáo như vậy, lần này cậu phải tốn kém nhiều đấy!”
Một cậu thanh niên trong đó khẽ mỉm cười. Họ biết nhà Hứa Đào không có điều kiện
lắm, cậu ta hào phóng với họ thế này cũng là điều rất đáng quý.
“Tốn kém với không tốn kém cái gì! Các cậu đều là bạn của tôi, bỏ ra nhiều tiền hơn nữa, có thể mua được tình cảm của chúng ta không?”
Hứa Đào cười.
“Nói hay lắm, chúng ta uống một ly đi nào!”
Mọi người đều nâng ly chúc Hứa Đào, một ngụm uống hết.
Đúng lúc này, cửa phòng riêng đột nhiên mở ra.
Mấy cảnh sát bước vào. Mọi người đều tỏ vẻ ngạc nhiên khó hiểu. Mấy người của đồn cảnh sát đến đây làm gì?
“Hứa Đào, cậu bị nghỉ trộm hai trăm nghìn tệ của người khác, mời theo chúng tôi về điều trai”
Một cảnh sát đi đầu lên tiếng
Hứa Đào lập tức sửng sốt.
Cậu ta biết chắc chẳn là mẹ đã phát hiện mất tiền, nhưng cậu ta không ngờ lại báo cảnh sát.
Lúc này cậu ta vô cùng hận Lưu LanI Quá mất mặt!
Cậu ta giải thích: “Mấy anh cảnh sát, các anh nhầm rồi! Tôi không trộm, tôi lấy từ mẹ tôi, chỉ là không nói với bà ấy thôi!"
Mấy cảnh sát không muốn nghe cậu ta giải thích mà nói luôn: “Đến đồn cảnh sát rồi giải thích!”
Nói xong anh ta còng Hứa Đào lại, cưỡng ép đưa đi.
Ba người nhóm cậu chủ Trác trong phòng riêng, vẻ mặt âm trầm như nước.
Trước đây họ đã khá công nhận Hứa Đào, là một người có thể kết bạn.
Không phải vì bữa ăn đắt tiền Hứa Đào mời, bữa ăn khoảng hai trăm nghìn với họ không có là gì.
Nhưng gia đình Hứa Đào không có điều kiện, cậu ta hào phóng với họ như vậy có thể thấy cậu ta rất thật lòng.
Nhưng họ không ngờ Hứa Đào lại trộm tiền của người nhà để mời họ ăn.