Nhà tù Giang Thành.
Trong phòng giam cấp cao nhất.
“Đại sư phụ, Nhị sư phụ, Tam sư phụ... Cửu sư phụ, một ngày làm thầy, cả đời làm cha! Cảm ơn các thầy đã truyền thụ tri thức cho con, hôm nay là ngày con ra tù, các thầy... hãy bảo
trọng nhé!”
Tô Thanh Phong lần lượt cúi đầu thật thấp với chín ông lão trước mặt mình.
Ba năm trước, khi vào tù, anh đã được đưa vào căn phòng giam kì lạ này.
Sở dĩ nói kì lạ, bởi vì chín tù nhân của căn phòng này trông có vẻ không giống người bình thường.
Cả chín người đều không hề để ý tới sự phản đối của anh, bắt buộc nhận anh làm học trò.
Dần dà về sau, anh kinh ngạc phát hiện ra bản lĩnh đáng gờm của chín người này.
Đại sư phụ có khả năng võ đạo trác tuyệt. Nhị sư phụ có y thuật siêu phàm. Tam sư phụ am hiểu phép thuật Huyền Môn.
Tứ sư phụ rất giỏi kinh doanh buôn bán.
Sau ba năm sống chung, mặc dù anh vẫn chưa biết thân phận của họ nhưng lại biết ơn họ từ tận đáy lòng.
“Thăng nhóc này, chỉ là ra tù thôi mà, cứ làm như sinh ly tử biệt ấy, nếu sau này nhớ bọn thầy thì tới đây thăm là được rồi”.
Nhị sư phụ cười tủm tỉm bảo.
“Nhưng... nơi này là phòng giam cấp cao nhất, không ai được phép thăm tù hết cả”.
Tô Thanh Phong tỏ ra khó xử.
“Con nhận tội thay người khác thêm lần nữa là có thể tới đây được mà”.
Tam sư phụ cười dí dỏm. Tô Thanh Phong lập tức sững sờ.
Đúng thật là anh vào tù vì nhận tội thay người khác, nhưng đây là bí mật trong lòng anh, anh chưa bao giờ nói với ai cả.
Tại sao họ lại biết được?
Điều này làm cho anh càng cảm thấy chín người sư phụ này có khả năng siêu phàm hơn nữa.
“Thứ này không có tác dụng gì với thầy, tặng cho con đấy”.
Đại sư phụ nhìn Tô Thanh Phong.
Một tiếng “vèo” vang lên, một thứ bản nhanh về phía anh.
Tô Thanh Phong vững vàng đón được, sau đó mới thấy đây là một tấm lệnh bài màu vàng óng, bên trên viết hai chữ “chiến thần”.
“Tô Thanh Phong, thời hạn thi hành án đã hết, tôi đến dẫn cậu đi làm thủ tục ra tù!”
Lúc này, giọng quản giáo vang lên từ ngoài cửa. “Bảo trọng!”
Tô Thanh Phong chắp tay với chín người sư phụ, quay lưng rời khỏi phòng giam.
“Chúng ta sống ẩn ở đây nhiều năm rồi, vốn chỉ định tìm người giải sầu thôi, nhưng không ngờ thăng nhóc này lại là một thiên tài!”
“Đúng đấy, mới có ba năm mà cậu ta đã học được bảy tám phần bản lĩnh của chúng ta rồi!”
“Sau khi thăng nhóc này rời khỏi đây, thế giới này sẽ có sự thay đổi”.
Trong phòng giam vang lên một tràng tiếng bàn tán. Nửa tiếng sau. Ngoài cổng lớn nhà tù.
Tô Thanh Phong hít vào vài hơi không khí bên ngoài, nghĩ ngợi vẩn vơ trong đầu.
Cách đây ba năm rưỡi, anh trở thành con rể ở rể nhà họ Hứa, chỉ vì lúc ấy mẹ anh bệnh nặng, anh không thể thanh toán số tiền phẫu thuật cao ngất ngưởng, mà cô cả nhà họ Hứa Hứa Uyển Đình lại đồng ý thanh toán tiền phẫu thuật giúp anh, với điều kiện anh phải trở thành chồng chưa cưới ở rể cho nhà cô.
Cô cả nhà họ Hứa xinh đẹp lại còn giỏi giang, ấy vậy lại kết hôn với một kẻ bất tài vô danh, điều này đã trở thành câu chuyện cười cho cả Giang Thành.
Tô Thanh Phong cũng bị ghẻ lạnh và mỉa mai một cách thậm tệ ở nhà họ Hứa.
Chỉ có Hứa Uyển Đình dành cho anh sự tôn trọng như một người bình thường, mà anh cũng đã phải lòng cô gái tốt bụng và nỗ lực phấn đấu này.
Mãi cho đến một ngày nọ, cậu cả nhà họ Tống Tống Cương tới tìm anh, yêu cầu anh nhận tội đi tù thay anh ta ba năm.
Hoá ra Tống Cương muốn cưỡng hiếp một thiếu nữ nhưng bất thành, cô ấy chạy thoát được, cảnh sát điều tra ra anh ta. Nhờ vào các mối quan hệ, anh ta biết được Tô Thanh Phong cũng xuất hiện tại khu vực đó ngay thời điểm đó.
Đúng lúc công ty của Hứa Uyển Đình đang gặp rắc rối không thể giải quyết, anh đã đồng ý với yêu cầu của Tống Cương, nhưng điều kiện là anh ta phải giải quyết rắc rối này giúp Hứa Uyển Đình.
Thời gian ba năm thoáng cái đã trôi qua, có lẽ nhà họ Hứa chẳng có ai nhớ hôm nay là ngày anh ra tù đâu!
Vẻ cay đẳng hiện lên trên mặt Tô Thanh Phong, anh đang chuẩn bị nhấc chân rời đi.
“Kits..”
Vào lúc này, một chiếc BMW màu đỏ lao vùn vụt tới rồi dừng tại trước mặt anh.
Cửa sổ xe hạ xuống, một cô gái xinh đẹp lạnh lùng xuất hiện trong tâm nhìn của anh.
“Lên xel” Cô gái nói với vẻ mặt không cảm xúc. Tô Thanh Phong kinh ngạc.
Người trước mắt anh chính là cô vợ hữu danh vô thực của anh, Hứa Uyển Đình.
Sau khi Tô Thanh Phong lên xe, Hứa Uyển Đình giãm mạnh chân ga, xe chạy vút đi.
“Uyển Đình, cảm ơn em đã tới đón anh nhé!”
Đáy lòng Tô Thanh Phong như đang có từng dòng nước ấm chảy qua.
Nay anh đã trở thành tội phạm cải tạo, làm ảnh hưởng xấu đến Hứa Uyển Đình, vậy mà đối phương vẫn tới đón anh.
Hứa Uyển Đình không trả lời câu nào. Sau khi đi được một quãng đường rất xa, cô mới lên tiếng.
“Tô Thanh Phong, hôm nay tới gặp anh, tôi chỉ cần một câu trả lời thôi!”
“Nói cho tôi biết, tội danh của anh có phải thật không?” Giọng điệu không hề có chút tình cảm.
Nhưng tay cô lại nắm chặt vô lăng, gân xanh gồ rõ lên.
Năm đó Tô Thanh Phong bị dẫn đi vì tội cưỡng hiếp chưa thành công, nhưng cô lại luôn tin rằng anh không phải người như vậy, cũng từng muốn đến nhà tù thăm anh đồng thời tìm ra câu trả lời từ chính miệng anh.
Chẳng qua quản giáo lại thông báo với cô răng phòng giam của Tô Thanh Phong không có ai được phép vào thăm.
Cho đến hôm nay, cuối cùng cô cũng có cơ hội này.
Đối diện với lời chất vấn, trong lòng Tô Thanh Phong vô cùng phức tạp.
Hứa Uyển Đình không biết về cuộc giao dịch của anh và 'Tống Cương, mà anh cũng không thể nói.
Bởi vì lúc trước anh đã từng hứa, chỉ cần Tống Cương giúp anh giải quyết mối nguy cơ của Hứa Uyển Đình, chân tướng chuyện này sẽ bị chôn vùi mãi mãi trong bụng anh.
“Phải”. Tô Thanh Phong bình tĩnh đáp.
Hứa Uyển Đình sửng sốt mất năm giây, trên mặt hiện ra vẻ cực kì phức tạp.
Có kinh ngạc, thất vọng, khinh thường, và cả hết sức đau lòng.
Lúc trước bà nội coi cô là vật hi sinh cho cuộc hôn nhân thương mại, nhất quyết đòi gả cô cho một tên công tử bột mà cô ghét.
Để phản kháng lại số phận, cô đã đăng ký kết hôn với Tô Thanh Phong trong tình thế cấp bách.
Người khác cười nhạo cô lấy một tên chồng bất tài, nhưng cô không quan tâm, ít ra thì nhân phẩm của Tô Thanh Phong vẫn đàng hoàng, ở trong mắt cô tốt hơn nhiều so với tên công tử bột kia.
Nhưng giờ đây, cô chỉ cảm thấy như bị hiện thực tát cho một cái bạt tai đau điếng.
“Đi cục dân chính, ly hôn!”
Hứa Uyển Đình lời ít ý nhiều.
“Được thôi”.
Tô Thanh Phong chợt hụt hãng.
Ngay lúc thừa nhận, anh đã biết kết cục của mình. Anh rất lưu luyến khi phải rời xa người mình thích.
Nhưng chỉ cần Hứa Uyển Đình sống tốt, anh cảm thấy những gì anh làm đều đáng giá.
“Em ở nhà họ Hứa sống có tốt không?”
Tô Thanh Phong lại hỏi.
Hứa Uyển Đình khịt mũi đáp: “Ba năm trước, vì quyết định sai lầm nên tôi đã bị bà nội cách chức người phụ trách công ty, điều tới công ty chỉ nhánh!”
“Bởi vì anh làm ảnh hưởng xấu tới danh tiếng của nhà họ Hứa, bất kể tôi có làm tốt đến đâu, bà nội cũng đều thờ ơ,
chẳng có lấy một cơ hội thăng chức nào cả!”
“Cả nhà họ Hứa, thậm chí Giang Thành, ai cũng đều cười nhạo tôi có thăng chồng là tội phạm cưỡng hiếp!”
Cách chức?
Chẳng lẽ Tống Cương không giúp Hứa Uyển Đình giải quyết rắc rối nên cô mới bị cách chức?
Tô Thanh Phong lập tức trợn to hai mắt: “Ba năm trước công ty của em gặp rắc rối, Tống Cương không giúp em sao?”
“Tống Cương là cậu cả nhà họ Tống, có quen biết gì với tôi đâu, tại sao anh ta phải giúp tôi
Hứa Uyển Đình lạnh lùng trả lời.
“Anh ta đã hứa với tôi, chỉ cần tôi nhận tội giúp anh ta, anh †a sẽ giúp công ty em vượt qua kiếp nạn đó cơ mài Sao anh ta có thể qua cầu rút ván chứ!”
Giờ phút này, Tô Thanh Phong trợn mắt to đến nỗi mí mắt sắp rách cả ra.
“Ý anh là tội danh của anh là giả, anh vì giúp tôi nên mới vào tù? Anh nghĩ tôi sẽ còn tin anh nữa à?”
Hứa Uyển Đình hoàn toàn không tin lời Tô Thanh Phong.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!