Đến muộn rồi sao?
Không muộn.
Sau khi hai người nhận nhiệm vụ cứu Vu Kiệt, lập tức đi đến đây, không dám ngừng nghỉ.
Cho đến bây giờ, bọn họ chưa làm gì cả.
Đến sớm sao?
Đến sớm thì đã sao, e rằng cũng chỉ là xem Lang Vương của bọn họ giết ba người phong thánh bao gồm cả chưởng môn Thiên Sơn ngay tại chỗ!
Vì vậy mới nói là thật đúng lúc.
Chỉ cần xuống máy bay và kinh hoảng là được.
Máy bay chầm chậm hạ cánh.
Lão Ưng dẫn đầu đám người Mật Điệp Tư, võ trang đầy đủ chạy lại phía bên này.
Anh ta nhìn liếc nhìn Vu Kiệt đầu tiên.
Sau đó, anh ta nhìn thấy vẻ mặt phức tạp của Mạc Vãn Phong và Hướng Thiên Lĩnh, trong lòng có chút khó hiểu.
Nhưng anh biết rằng cậu chủ của họ vẫn chưa chết.
Đây là tin tốt nhất.
“Hai vị, có chuyện gì vậy?”
Lão Ưng quen Mạc Vãn Phong, cũng gặp Hướng Thiên Lĩnh hai lần.
“Tốt nhất là bây giờ anh đừng nghe”.
Sắc mặt Mạc Vãn Phong chùng xuống.
Lão Ưng khẽ cau mày, nói như vậy là sao chứ?
Chẳng lẽ không thể hỏi thăm tình hình sao?
“Nói trước với anh một câu, chi tiết mọi chuyện, cứ để sau này từ từ tìm hiểu đi”.
Hướng Thiên Lĩnh lên tiếng, xem như là lựa lời khuyên bảo.
Dù sao bọn họ cũng là người của Mật Điệp Tư, cần đưa Vu Kiệt đi.
Nếu như cứ tiếp tục trạng thái kinh hãi ở đây, e là sẽ làm lỡ thời gian, ông cụ nhà họ Lý chắc chắn sẽ không đồng ý.
“Gì mà một câu chứ, mấy người đang làm trò gì vậy!”
Lão Ưng hơi bất mãn, không phải chỉ đến muộn một chút thôi sao!
Nếu như có trang bị tân tiến như bọn họ, xem ai nhanh hơn chứ!
Anh ta trợn mắt liếc hai người kia một cái, sau đó quét mắt quan sát một lượt những thi thể trên mặt đất.
Cuối cùng, thi thể của năm người phong thánh chìm trong vũng máu, vô cùng thê thảm đã lọt vào tầm mắt của anh ta.
Anh ta hoảng rồi.
Lúc anh ta đến chỉ để ý mỗi Vu Kiệt.